Hồ Đông An đập một cái, lại cầm lấy một bình rượt, tiếp tục đập lần thử hai.
Cái thứ ba, cái thứ tư, cái thứ năm..
Mấy người ở trong phòng đều nhìn đến ngây người, việc này, căn bản là không xem những người này là người mà.
Rốt cuộc, Hứa Thanh Mây lấy lại tinh thần, run giọng nói: “Đừng... Đừng đánh nữa.." "Đánh tiếp thì sẽ có mạng người mất.”
Hồ Đông An dừng lại, nhìn về phía Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy thở dài: “Bỏ đi, đừng dọa vợ của tôi." Hồ Đông An để chai bia xuống, lườm bọn người Lâm
Cường một chút: “Mẹ nó, còn không mau cảm ơn anh Huy!”
Những người này như nhặt được đại xá, cuống quít dập đầu nói lời cảm tạ. Lâm Mạc Huy: "Tha cho các người thì có thể" “Nhưng mà, tôi muốn biết là ai sai khiến các người làm như vậy!"
Lâm Cường không khỏi sững sờ, run giọng nói: "Anh Huy, chúng ta... Chúng ta chỉ là một đám côn đồ nhỏ, kiếm cơm mà thôi..." "Bên kia có công trình, chúng ta đều sẽ đi dây dưa mà.” "Chúng ta có mắt không biết Thái Sơn, đắc tội anh Huy, tôi thật sự xin lỗi...”
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt lúc này mới biết, mấy tên này cũng không phải là mấy kẻ liều mạng gì cả, hóa ra chỉ là một đám du côn lưu manh.
So sánh mà nói, Hồ Đông An mới thật sự là người tàn nhẫn.
Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói: "Lâm Cường, anh thật sự cho rằng tôi là kẻ ngu sao?" "Nếu quả như thật là người giả vờ bị đụng, đưa tiền liên có thể giải quyết!" "Các người náo loạn mọi chuyện lớn như vậy, nói rõ là nhằm vào công ty dược phẩm Hưng Thịnh!” "Anh đã không muốn nói thật, tôi cũng không miễn cưỡng." “Hổ Đông An, tiếp tục!”
Hổ Đông An lập tức cầm bình rượu lên, Lâm Cường thiếu chút nữa đã bị dọa tiểu ra, vội vàng nói: “Tôi... Tôi nói." "Là... Là... Là cậu chủ Phong của nhà họ Chu sai bảo chúng ta.. "Anh Huy, cái này... Những nhân vật lớn này, chúng ta đắc tội không noi a.." “Ngài tha chúng ta đi, chúng ta.. Chúng ta cũng là thu tiền của người ta, làm việc thay người tôi mà thôi."
Lâm Mạc Huy nhíu mày: "Chu Gia Phong?”
Lâm Cường run rẩy gật đầu.
Lâm Mạc Huy suy tư một lát, gật đầu nói: “Rất tốt!” "Lâm Cường, các anh em đã đến một chuyển, tôi cũng không thể để mọi người đi mà không được gì." “Như vậy đi, Hồ Đông An, để khách sạn đem tất cả rượu bia đến đây "Không phải là bọn họ thích uống rượu, thích dự tiệc sao?” "Ở đây nhìn chằm chằm cho tôi, để bọn họ uống hết toàn bộ rượu!" “Uống không hết, không cho phép đi!"
Hổ Đông An cười ha ha một tiếng: "Đúng vậy!" "Anh Huy, giao cho tôi đi." "Nhân viên phục vụ, tất cả bia ở đây bao nhiêu tiền, tôi bao hết."
Lâm Mạc Huy cười nói: “Không cần" "Tính vào sổ sách của công ty!" “Đây là Công ty dược phẩm Hưng Thịnh mời bọn họ uống." Lâm Mạc Huy mang theo Hứa Thanh Mây đi trước. "Bổ mẹ, nơi này hoàn cảnh không tốt, chúng ta chuyển sang nơi khác ăn cơm đi." Lúc này Hứa Đình Hùng Phương Như Nguyệt mới lấy lại tinh thần, vội vàng đi theo.
Lúc đi qua bên người Hổ Đông An, Lâm Mạc Huy liếc mắt ra hiệu anh ta, lại trừng nhìn Lâm Cường một chút.
Hồ Đông An hiểu ý, lập tức gật đầu.
Lâm Mạc Huy vừa mới vừa nói, đêm nay Lâm Cường phải chết, thì anh ta phải chết!
Đi tới cửa, Hứa Thanh Mây nhin không được nói: “Lâm Mạc Huy, một mình Hổ Đông An ở bên trong, làm lớn chuyện, có... Có thể nguy hiểm hay không.."
Lâm Mạc Huy cười nhạt: "Cái gì nguy hiểm?" "Em nhìn về bốn phía xung quanh đi!”
Hứa Thanh Mây mờ mịt nhìn xung quanh, bên cạnh đường có rất nhiều xe dừng lại, đã ngăn chặn cả con đường. "Bốn phía làm sao?"
Lâm Mạc Huy nói khẽ: “Những xe này, tất cả đều là người của Hổ Đông An!" “Trong khách sạn này, hiện tại đã bị người của Hồ Đông An bao vây toàn bộ." "Phản kháng? Ha ha, bọn họ dám sao?"
Người một nhà Hứa Thanh Mây trợn mắt há mồm. .
||||| Truyện đề cử: Chàng Rể Quyền Thế |||||
Rốt cuộc Hồ Đông An này là thần thánh phương nào? Bọn họ lại không biết, đối với anh Hổ ở phố Nam, chút chuyện nhỏ này được coi là cái gì?
Hổ Đông An cũng chi rất cung kính ở trước mặt bọn họ mà thôi, ở trước mặt người ngoài, đó chính là rất oai phong lẫm liệt!
Dù sao, mấy năm này Trần Phước Nguyên cũng rất ít khi làm mấy chuyện như vậy.
Hổ Đông An chính là thế hệ Trần Phước Nguyên, mà Trần Phước Nguyên là người của Nam Bá Lộc, tương đương với việc làm việc cho Nam Bá Lộc.
Thành phố Hải Tân, ai dám đối nghịch cùng với Nam Bá Lộc?
Người một nhà Lâm Mạc Huy đi, nhân viên phục vụ ở trong khách sạn cũng chuyển rượu bia đen.
Đây thật sự là đem toàn bộ rượu bia tồn kho đưa tới, cả một căn phòng đều để không hết!
Nhóm người Lâm Cường đều sắp khóc.
Dựa theo những điều này, bọn họ một người đến uống mấy chục, mấy trăm bình mới được.
Người có tửu lượng tốt, cũng không uống được nhiều như vậy.
Hồ Đông An cầm một chai bia lên: “Các anh em, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. “Trước tiên tôi đập một bình, tiếp theo, chính là sân nhà của các người!"
Hổ Đông An nói xong, trực tiếp đập vỡ một chai bia. “Hi vọng mọi người uống trong vui sướng, uống vui vẻ” “Đây là ông chủ của tôi mời mọi người, tôi cũng hi vọng mọi người đừng lãng phí."
Mỗi một chai ở đây đều phải uống hết." "Uống không hết, liên tự mình dùng đầu đập vỡ chai” “Tốt, mọi người có thể bắt đầu!”
Hổ Đông An nói xong, dời ghế, cười híp mắt ngồi ở bên cạnh nhìn xem. Đám người ở phía dưới hai mặt nhìn nhau, nhiều bia như vậy, ai có thể uống hết chứ?
Thấy không ai hành động, Hồ Đông An nối giận. "Vì sao lại không uống chứ?" "Không nể mặt mũi?" “Được rồi, không uống, vậy thì
Hổ Đông An nói, thuận tay quơ lấy một bình
Những người này kém chút nữa đã sợ đến phát khóc, vội vàng chạy tới, mở rượu ra uống. "Lúc này mới đúng!" "Đúng rồi, ông chủ của tôi cũng không phải người keo kiệt!" "Nhân viên phục vụ, cho mỗi người bọn họ ba đĩa lạc xếp thật đẹp cho tôi, hiểu không?"
Hồ Đông An cười híp mắt nói.
Không bao lâu, từng đũa củ lạc được đưa tới, mỗi người đều có.
Bảy mươi, tám mươi người, ngồi đầy trong ba căn phòng nhỏ, bắt đầu tranh tài uống bia.
Trận này, kia là uống đến nôn, nôn rồi uống, dù sao cũng không thể ngừng được. chừng trận này kết thúc, bọn họ đều phải kiêng rượu bia!
Mặt khác, một đoàn người Lâm Mạc Huy rời khỏi khách sạn, người nhà họ Hứa còn chưa hoàn hồn. "Lâm Mạc Huy, này... Hổ Đông An kia đến cùng là làm gì?" “Những người kia, vì sao lại sợ anh ta như vậy?"
Hứa Thanh Mây nhịn không được hỏi.
Lâm Mạc Huy cười nói: "Hổ Đông An trước kia cũng lăn lộn đầu đường, người quen biết cũng rất nhiều." người như Lâm Cường kia, so với Hổ Đông An, đều là đám nhân vật nhỏ."
Hứa Thanh Mây kinh ngạc: Vậy nhân vật lớn như vậy, tại sao chạy tới chúng ta để làm
Lâm Mạc Huy: lộn ở đầu đường, có thể có kết quả tốt gi?" "Anh ta cũng là muốn cải tà quy chính, cho nên mới đến chỗ của chúng ta để làm việc "Yên tâm, Hồ Đông An làm việc vẫn là rất nghiêm túc." "Sau này để anh ta nhìn cham chằm vào nhà máy mới, chắc chắn không ai dám gây chuyện."
Hứa Thanh Mây thở phào một cái.
Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt cũng rất rung động, bọn họ nằm mơ đều không nghĩ tới, Hổ Đông An lại có bản lĩnh lớn như vậy.
Ngầm lại tình huống của Hoàng Kiến Đình, lại nhìn Hổ Đông An, đây quả thực là cách biệt một trời một đất.
Thời điểm Hoàng Kiến Đình đi xử lý chuyện này, bọn họ còn phải ăn nói khép nép, không dám thả một quả rắm.
Đưa tiền không nói, còn phải để Hứa Thanh Mây đi uống rượu cùng với bọn họ.
Đây chẳng qua là một đám côn đồ mà thôi, đây quả thực là chuyện mất mặt lớn nhất của Hứa Thanh Mây!
Một mình Hổ Đông An đến, những người này quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Sớm biết như vậy, tìm Hoàng Kiến Đình đến để làm gi?
Một câu nói của Hổ Đông An, chẳng phải là tất cả mọi chuyện đều được giải quyết, cần gì phiền toái như vậy? Phương Như Nguyệt thở dài: "Haiz, sớm biết, liền để Hổ
Đông An đi xử lý là được rồi!”
Hứa Đình Hùng liên tục gật đầu.
Hứa Thanh Mây lập tức nói: "Lúc ấy Lâm Mạc Huy nói để Hổ Đông An đi, mọi người nhất định phải để Hoàng Kiến Đình di."
Hứa Đình Hùng: "Ai mà biết được, Hoàng Kiến Đình không đáng tin cậy như the!"
Hứa Thanh Tuyết lập tức không vui: “Mọi người nói như vậy là có ý gì?" "Hoàng Kiến Đình làm những điều đó, không phải cũng là vì nhà chúng ta sao?" "Lại nói, Lâm Mạc Huy, việc này không phải là do anh gây ra sao?" "Nếu không phải anh đắc tội cái tên Chu Gia Phong kia, anh ta sẽ để những tên côn đồ này đến công trình của chúng ta để gây sự?" "Mấy ngày này công trường đình công, tổn thất lớn như thế nào, anh biết không?"
Chương 133: Mời bọn họ uống rượu, cho đến khi no thì thôi
Cập nhật 3 năm trước