Phương Như Nguyệt chi biết Hoàng Kiến Đình đưa tiền cho phó viện trường Phương Khánh, chứ không biết ai là Phương Khánh.
Nghe được lời của Phương Khánh, bà ta cũng giật này mình.
Nhưng, bà ta rất nhanh khôi phục sự bình tĩnh: "Làm sao, cậu dám nhận tiền, nhưng lại không dám thừa nhận?" “Lúc con rể tôi đưa tiền cho cậu, sao cậu nhận mượt thể" "Bây giờ lại muốn phủ nhận, cậu có phải là đàn ông không?"
Phương Khánh giận dữ: "Đổ đê tiện, bà dám vu khống tôi?" "Được, bà bảo tôi nhận tien nhà bà, vậy bà có chứng cử không?" "Không đưa ra được chứng cứ, vậy tôi ngay lập tức kiện bà tội phi báng!"
Phương Như Nguyệt ngây ngan cả người, những chuyện thế này, bà ta biết tìm chứng cứ Ở đâu?
Nhìn thấy vẻ mặt của Phương Như Nguyệt, thì ngay lập tức Phương Khánh biết bà ta không có chứng cử, càng thêm tự tin. "Không có chứng cử đúng không?" "Hừ, không có chứng cứ mà lại ở đây phi báng trước mặt mọi người, thật sự khinh thường bệnh v. chúng tôi dễ bị bắt nạt đẩy à?" "Viện trường, viện trường phải làm chủ cho tôi đấy!"
Phương Khánh lớn tiếng ồn ào.
Viện trường nhíu chặt lông mày, giọng nói lạnh lùng: “Hai người các người, lại chạy đến bệnh viện gây rối là thế nào." "Đưoc rồi, đừng để bọn họ chạy thoát, báo cành sát đi!"
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt luống cuống, nếu thật sự báo cảnh sát, thì thật sự hai người bọn họ sẽ phải chịu chút thiệt thòi đẩy.
Cũng may là Lâm Mạc Huy nói giúp vài câu, cuối cùng viện trường cũng đồng ý thì bọn họ đi. Hửa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt người đẩy bùn đất chạy ra khỏi bệnh viện, đúng lúc gặp Hoàng Kiến Đình và Hứa Thanh Tuyết đang chạy tới từ phía đổi diện. "Bổ mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?" "Con gọi điện thoại cho Phương Khánh, anh ta cũng không nhận." "Thẻ sắp tới chưa?"
Hoàng Kiến Đình voi vàng hỏi.
Phương Như Nguyệt tức giận kể lại chuyện trong bệnh viện.
Hoàng Kiến Đình nghe xong, cũng tức giận: “Có phải tên Lâm Mạc Huy này có bệnh không?" “Số tiền này cũng không phải của một mình cậu ta, dựa vào đâu cậu ta lấy bồi thường cho nhà họ
Triệu?" “Không được, nhất định phải bắt cậu ta đem tiển
Phương Như Nguyệt xua tay: "Thôi, con nói lời này vê!" thì có ích gi?" "Hoàng Kiến Định, Phương Khánh con tìm là ai vậy?" "Không giúp bố mẹ thì thôi, lại còn muốn báo cảnh sát tới bắt bố mẹ?"
Hoàng Kiến Đình sửng sốt: "Không thể nào?" "Anh ta nhận tiền của con, dù không giúp đỡ, cũng sẽ không đối xử như vậy với chúng ta đâu." "Mẹ, rốt cuộc là có chuyện gi?"
Phương Như Nguyệt có chút xấu hổ, lầm bẩm không nói nên lời.
Hoàng Kiến Đình ngơ ngác, hòi một hồi lâu, mới làm rõ được chuyện gì đã xảy ra, lập tức không biết nên nói gì. “Mẹ, mẹ... Mẹ thế này thì làm sao người ta giúp mẹ được!" "Trước mặt nhiều người như vậy, mẹ nói anh ta nhận tiền, đây không phải là vạch trần anh ta sao!" "Nếu đổi lại là ai đi nữa, thì cũng không có khả năng giúp chúng ta đâu!"
Hoàng Kiến Đình bất đắc dĩ nói.
Vẻ mặt Phương Như Nguyệt không phục: “Nhưng mẹ nói không sai mà!" "Thật sự là anh ta nhận tiền của chúng ta, chuyện này là giả hả?" "Anh ta dám nhận tiền của chúng ta, thì sao lại không dám thừa nhận chứ?"
Hoàng Kien Đinh không thể nói gì hơn, gặp phải loại người hung hăng càn quấy thế này, làm sao phản bác được?
Hứa Đình Hùng khoát tay chặn lại: “Được rồi, nói những lời nhảm nhí này thì có ý nghĩa gì!" "Tôi cảm thấy Kiến Đình nói không sai, bắt Lâm Mạc Huy tới nhà họ Triệu, đem tiền về!"
Phương Như Nguyệt: "Ông bị ngu à?" "Người ta đã cầm tiền rồi, làm sao lấy về được "Cho ông một nghìn tỷ, ông có thể trà lại không?" Hứa Đình Hùng trầm giọng nói: "Sao lại không muốn?" "Số tiền này, chỉ có một phần là của Lâm Mạc Huy, cùng lắm thì chia cho cậu ta ba mươi lăm tỷ, phần còn lại thì thuộc về chúng ta cả." "Xem như phải bồi thường cho nhà họ Triệu, cậu ta cùng lắm chi có thể lấy ba mươi lăm tỷ kia của mình để bồi thường thôi.” "Phần còn lại chính là tiền của chúng ta, cậu ta có tư cách gì mà xử lý?" "Cậu ta đưa số tiền không thuộc về cậu ta, đây
Chương 152: Bà thế này người ta gọi là phỉ báng.
Phương Như Nguyệt chi biết Hoàng Kiến Đình đưa tiền cho phó viện trường Phương Khánh, chứ không biết ai là Phương Khánh.
Nghe được lời của Phương Khánh, bà ta cũng giật này mình.
Nhưng, bà ta rất nhanh khôi phục sự bình tĩnh: "Làm sao, cậu dám nhận tiền, nhưng lại không dám thừa nhận?" “Lúc con rể tôi đưa tiền cho cậu, sao cậu nhận mượt thể" "Bây giờ lại muốn phủ nhận, cậu có phải là đàn ông không?"
Phương Khánh giận dữ: "Đổ đê tiện, bà dám vu khống tôi?" "Được, bà bảo tôi nhận tien nhà bà, vậy bà có chứng cử không?" "Không đưa ra được chứng cứ, vậy tôi ngay lập tức kiện bà tội phi báng!"
Phương Như Nguyệt ngây ngan cả người, những chuyện thế này, bà ta biết tìm chứng cứ Ở đâu?
Nhìn thấy vẻ mặt của Phương Như Nguyệt, thì ngay lập tức Phương Khánh biết bà ta không có chứng cử, càng thêm tự tin. "Không có chứng cử đúng không?" "Hừ, không có chứng cứ mà lại ở đây phi báng trước mặt mọi người, thật sự khinh thường bệnh v. chúng tôi dễ bị bắt nạt đẩy à?" "Viện trường, viện trường phải làm chủ cho tôi đấy!"
Phương Khánh lớn tiếng ồn ào.
Viện trường nhíu chặt lông mày, giọng nói lạnh lùng: “Hai người các người, lại chạy đến bệnh viện gây rối là thế nào." "Đưoc rồi, đừng để bọn họ chạy thoát, báo cành sát đi!"
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt luống cuống, nếu thật sự báo cảnh sát, thì thật sự hai người bọn họ sẽ phải chịu chút thiệt thòi đẩy.
Cũng may là Lâm Mạc Huy nói giúp vài câu, cuối cùng viện trường cũng đồng ý thì bọn họ đi. Hửa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt người đẩy bùn đất chạy ra khỏi bệnh viện, đúng lúc gặp Hoàng Kiến Đình và Hứa Thanh Tuyết đang chạy tới từ phía đổi diện. "Bổ mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?" "Con gọi điện thoại cho Phương Khánh, anh ta cũng không nhận." "Thẻ sắp tới chưa?"
Hoàng Kiến Đình voi vàng hỏi.
Phương Như Nguyệt tức giận kể lại chuyện trong bệnh viện.
Hoàng Kiến Đình nghe xong, cũng tức giận: “Có phải tên Lâm Mạc Huy này có bệnh không?" “Số tiền này cũng không phải của một mình cậu ta, dựa vào đâu cậu ta lấy bồi thường cho nhà họ
Triệu?" “Không được, nhất định phải bắt cậu ta đem tiển
Phương Như Nguyệt xua tay: "Thôi, con nói lời này vê!" thì có ích gi?" "Hoàng Kiến Định, Phương Khánh con tìm là ai vậy?" "Không giúp bố mẹ thì thôi, lại còn muốn báo cảnh sát tới bắt bố mẹ?"
Hoàng Kiến Đình sửng sốt: "Không thể nào?" "Anh ta nhận tiền của con, dù không giúp đỡ, cũng sẽ không đối xử như vậy với chúng ta đâu." "Mẹ, rốt cuộc là có chuyện gi?"
Phương Như Nguyệt có chút xấu hổ, lầm bẩm không nói nên lời.
Hoàng Kiến Đình ngơ ngác, hòi một hồi lâu, mới làm rõ được chuyện gì đã xảy ra, lập tức không biết nên nói gì. “Mẹ, mẹ... Mẹ thế này thì làm sao người ta giúp mẹ được!" "Trước mặt nhiều người như vậy, mẹ nói anh ta nhận tiền, đây không phải là vạch trần anh ta sao!" "Nếu đổi lại là ai đi nữa, thì cũng không có khả năng giúp chúng ta đâu!"
Hoàng Kiến Đình bất đắc dĩ nói.
Vẻ mặt Phương Như Nguyệt không phục: “Nhưng mẹ nói không sai mà!" "Thật sự là anh ta nhận tiền của chúng ta, chuyện này là giả hả?" "Anh ta dám nhận tiền của chúng ta, thì sao lại không dám thừa nhận chứ?"
Hoàng Kien Đinh không thể nói gì hơn, gặp phải loại người hung hăng càn quấy thế này, làm sao phản bác được?
Hứa Đình Hùng khoát tay chặn lại: “Được rồi, nói những lời nhảm nhí này thì có ý nghĩa gì!" "Tôi cảm thấy Kiến Đình nói không sai, bắt Lâm Mạc Huy tới nhà họ Triệu, đem tiền về!"
Phương Như Nguyệt: "Ông bị ngu à?" "Người ta đã cầm tiền rồi, làm sao lấy về được "Cho ông một nghìn tỷ, ông có thể trà lại không?" Hứa Đình Hùng trầm giọng nói: "Sao lại không muốn?" "Số tiền này, chỉ có một phần là của Lâm Mạc Huy, cùng lắm thì chia cho cậu ta ba mươi lăm tỷ, phần còn lại thì thuộc về chúng ta cả." "Xem như phải bồi thường cho nhà họ Triệu, cậu ta cùng lắm chi có thể lấy ba mươi lăm tỷ kia của mình để bồi thường thôi.” "Phần còn lại chính là tiền của chúng ta, cậu ta có tư cách gì mà xử lý?" "Cậu ta đưa số tiền không thuộc về cậu ta, đây chính là phạm pháp." "Nếu người nhà họ Triệu không trà tiền, thi chúng ta khởi tố bọn họ, dùng pháp luật để bảo vệ quyền lợi của chúng ta!"
Đôi mắt Phương Như Nguyệt sáng lên: "Này, những gì ông nói có vẻ hợp lý đay!" "Không sai, chuyện vòng ngọc này, để cho minh Lâm Mạc Huy gánh thôi." “Phải bồi thường tiền thi cũng chỉ có thể bổi thường phần tiền của cậu ta." "Tiền của chúng ta, cậu ta không có quyền xử lý." "Nếu thật sự khởi kiện, chúng ta còn có lý đấy.”
Công ty dược phẩm Hưng Thịnh, văn phòng của
Hứa Thanh Mây. Nhìn thấy bố mẹ tới, thì ngay lập tức Hứa Thanh
Mây biết bọn họ muốn làm gì. “Bố mẹ, hai người đến hỏi về chuyện tiền bổi thường một nghìn tỷ của nhà họ Chu sao?" "Không cần hỏi, một nghìn tỷ này, chúng ta boi thường cho nhà họ Triệu."
Hứa Thanh Mây nói thẳng.
Nghe vậy, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt tức giận nhưng không có chỗ xả. "Thanh Mây, con đã biết từ lâu rồi?" "Con... Sao con không ngăn cản cậu ta chứ"
Phương Như Nguyệt vội vàng la lên.
Hứa Thanh Mây: "Không phải là con biết từ lâu, mà là con để anh ấy làm vây!"
Phương Như Nguyệt ngơ ngác: "Con để cho cậu ta làm vậy?" "Con điện rồi à?" "Đây chính là một nghìn tỷ đấy, con... Con... Con để cậu ta đưa một nghìn tỷ của ngưoi khác?"
Hứa Thanh Mây: “Vậy thì sao?" "Vòng ngọc nhà họ Triệu cho con, trị giá hơn một nghìn tỷ đầy!" "Mẹ làm mất đồ của người ta, chẳng lẽ không bồi thường à?"
Phương Như Nguyệt vội la lên: “Bồi thường cái gì mà bồi thường?" "Con lấy tiền để bồi thường cho bọn họ, thế thì nhà mình phải làm sao bây giờ?" "Nhà mình uống gió Tây Bắc à?"
Hứa Thanh Mây: “Mẹ, mẹ nói gì vậy?" "Nhà mình ở đây nhiều năm như vậy, nhà mình cũng chẳng có chuyện gấp gì cần sử dụng đến tiền." "Trước kia nhà mình chỉ làm thuê ở dây, bây giờ Công ty dược phẩm Hưng Thịnh cũng là của nhà mình, sao có thể không có cơm ăn?"
Hứa Đình Hùng cả giận nói: "Ý mẹ con không phải là thế sao?" "Thanh Mây, rốt cuộc con ngu thật hay già ngu đấy?" "Tình hình nhà chúng ta the nào, trong lòng con không rõ sao?" "Nhà mình cũ thế rồi, không cần đổi hả?" "Nội thất trong nhà, rồi đổ điện gia dụng, bao nhiêu năm rồi, cũng không cần mua mới hà?" "Bổ lấy mấy người bạn già trước đây làm ví dụ này, giờ người ta ra ngoài đều đi xe sang, còn bố?" “Người ta đeo Rolex, mặc Armani, còn bố?" "Mẹ con cho đến bây giờ một bộ quần áo ra dáng ra hình cũng không có, cái đứa con gái này, có chút hiếu thảo nào không?"
Hứa Thanh Mây nóng này: "Bổ, sao bố nhất định phải ganh đua so sánh với người ta như thế?" "Gia dinh chúng ta là gia đình bình thường, sao cử phải so sánh với những người có tiến kia?" "Hơn nữa, tháng trước mẹ con bò ra hơn hai mươi triệu để mua quần áo, sao bà ấy lại không có bộ quần áo nào ra dáng ra hình?" “Bố nhìn Lâm Mạc Huy một cái xem, ba năm qua, đã từng mua quần áo mới lần nào chưa?" "Con đừng có suy bụng ta ra bụng người!" Phương Như Nguyệt cà giận nói: "Cậu ta là một kẻ ăn bảm, còn muốn mặc quần áo đẹp?" "Trước kia nhà mình không có năng lực này, thì mẹ không nói." "Nhưng bây giờ có tiền rồi, thì con không thể hiểu thảo với bố mẹ một chút à?"
Hứa Thanh Mây cắn răng: "Sao con lại không hiểu thảo với bố mẹ?" “Con kiếm tiền, không phải đều cho nhà mình hay sao?" “Bố mẹ còn muốn thế nào nữa?" "Không phải muốn sống cuộc sống xa hoa hay sao?" “Bố mẹ có biết không, nếu không bồi thưong tien vòng ngọc này, thì Lâm Mạc Huy sẽ phải ngồi tù đầy!" "Ha, dùng Lâm Mạc Huy để đổi tiền, bố mẹ mua nhà ở khu cao cấp rồi ngôi xe sang, lương tâm bố mẹ không thấy cắn rứt à?"
Hứa Đình Hùng cả giận nói: "Thanh Mây, con thì biết cái gì?" "Rốt cuộc con có từng tính toán một chút không chứ!" "Lâm Mạc Huy ngồi tù máy năm, đổi lấy một nghìn tỷ, con nói xem có đáng giá hay không?"
Hứa Thanh Mây: "Không đáng!" "Anh ấy là chồng con, anh ấy không đề con bị tủi thân, thì con cũng sẽ không để anh ấy bị tùi thân!" "Á à!" Phương Như Nguyệt rít lên một tiếng, cầm lấy tập hồ sơ trên bàn ném xuống đất, hét lên một tiếng. "Mày không để cho cậu ta bị tủi thân, nên để cho bố mẹ mày tủi thân, đúng không?" "Hứa Thanh Mây à Hứa Thanh Mây, sao tao lại nuôi một đứa ăn cây táo rào cây sung như mày?" "Tao thật sự rất hồi hận, lúc đầu vì sao lại sinh ra mày!"
Hứa Thanh Tuyết cũng cắn răng: “Chị, chị nhất định phải làm bố mẹ tức chết mới được ạ?" "Sao chị lại thành thế này!" "Thôi, bố mẹ, chúng ta không nói chuyện với con ăn cây táo rào cây sung này nữa!" "Chúng ta trực tiếp toi nhà họ Triệu đòi tiến!" "Tiền này phần lớn là của mấy người chúng ta, nhà họ Triệu không trà tiền, thì chúng ta kiện bon ho!" "Hoàng Kiến Đình, anh cũng tìm người đi. Không trả tiền, thì chúng ta đập nhà ho!"
Chương 152: Bà thế này người ta gọi là phỉ báng
Cập nhật 3 năm trước