Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt lập tức nhíu mày lại. Tuy hai người hơi ham tiền, nhưng vẫn rất yêu chiều con mình.
Hai người không hề do dự chút nào khi người ngoài phải đi tù.
Nhưng nếu phải nhìn đứa nhỏ nhà mình bị bắt ngồi tù, hai người bọn họ thật sự không nỡ.
Phương Như Nguyệt vội la lên: "Không còn cách nào khác sao? Hoàng Kiến Đình, một mình con gánh vác chuyện này không được hả?"
Hoàng Kiến Đình thả tay ra: "Mẹ, con thật sự muốn một mình gánh lấy chuyện này, nhưng chúng ta cần phải dự phòng mọi tình huống có thể xảy ra mới được. Nếu người ta thật sự truy cứu trách nhiệm, Thanh Tuyết sẽ gặp nguy hiểm thật đó." "Hấy, sớm biết mọi việc sẽ thành ra như vậy, lúc trước cứ để một mình con cầm vòng ngọc đem bản thôi, Bây giờ mọi chuyện đã xong xuôi, hơn nữa Thanh Tuyết cũng bị lôi vào, người làm chống như con đây đúng là vô dụng quá di mà!"
Hửa Thanh Mây đứng ở bên cạnh cảm thấy vô cùng ghê tom.
Cô ta đã nhìn thấu roi, Hoàng Kien Đình không hề muốn ngồi tù, càng không muốn gánh lấy trách nhiệm của việc lần này.
Những lời vừa nãy chỉ là lấy cớ mà thôi.
Cậu ta muốn kéo Hứa Thanh Tuyết xuống nước, để Hửa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt từ bỏ suy nghĩ đó.
Thế mà cậu ta còn làm như mình vô cùng bất đắc dĩ vậy, nói toạc ra chính là làm kỹ nữ còn muốn lập đến thờ chữ trinh đó.
Vấn đề là Hửa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt không có nhìn ra chuyện này, ngược lại hai người họ còn càm thấy Hoàng Kiến Đình rất có tình có nghĩa.
Hứa Đình Hùng thở dài: "Hầy, về chuyện này, cách giải quyết tốt nhất vẫn là để Lâm Mạc Huy gánh vác hết trách nhiệm. Đáng tiếc, người này không bằng người kia, nếu Lâm Mạc Huy có được một nửa lòng hiếu thuận của Kiến Đình thôi, chúng ta sẽ không đổi xử với nó như vậy roi!"
Phương Như Nguyệt tức giận nhìn Hứa Thanh Mây: "Thanh Mây, mẹ hỏi con một lần nữa, rốt cuộc con có đồng ý để Lâm Mạc Huy gánh vác chuyện này không?"
Hửa Thanh Mây trả lời rất rõ ràng: "Con sẽ không để anh ấy gánh lấy chuyện lần này." Phương Như Nguyệt nổi giận lôi đình: "Được lắm, vậy mẹ đây sẽ cắt đứt quan hệ với con." Hứa Thanh Mây vô cùng giận dữ, mặt cô đỏ bừng lên: "Mẹ, mẹ có thôi di không? Một tháng này mẹ đã muốn cắt đứt quan hệ với con mấy lần rồi hả? Chà lẽ còn còn không biết mẹ có ý gì sao? Mẹ là muốn ép buộc Lâm Mạc Huy đi tù, để mẹ có thể tự do làm hiện thực hóa giấc mơ trở thành bà chủ của mẹ chứ gì?" “Con nói cho mẹ biết, không có khả năng đấy đầu!" "Nếu mẹ còn ép con nữa, con sẽ quyên góp hết lợi nhuận của công ty, dẫn Lâm Mạc Huy rời khỏi thành phố Hài Tân này vĩnh viễn." "Con đây lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, cả đời này sẽ không bao giờ quay lại đây nữa! Mẹ vừa lòng rối chứ?"
Phương Như Nguyệt không ngờ Hứa Thanh Mây lại phản ứng dữ dội như vậy, bà ta tức đến nỗi cả người phát run, thế nhưng không thể thốt nên nửa lời. Bà ta biết tính tình Hứa Thanh Mây vô cùng ác liệt, nếu ép cô vào đường cùng, không chừng Hứa Thanh Mây sẽ thật sự làm ra chuyện như thế.
Hứa Đình Hùng tức giận đập bàn, rống lên: "Con muốn tạo phản đúng không? Muốn quyên góp hết lợi nhuận của công ty ư? ĐƯỢC, con thử làm cho bố xem nào! Bổ không tin, ông già này không dạy bào lại được con!"
Hứa Thanh Mây cắn răng nói: “Đây là bổ nói đấy nhá! Được rồi, nếu bố đã ép con, vậy con sẽ làm cho bố xem. Bây giờ con lập tức lấy toàn bộ số tiền hoa hồng được chia cho con trong năm nay đi quyền góp làm từ thiện hết. Từ giờ tro đi, con sẽ không bao giờ lấy một chút tiền nào từ cái nhà này nữa."
Hứa Đình Hùng giận đến nỗi mặt mày tím lại: "Con dám! Có phải con cảm thấy cánh đủ cứng cáp rồi, bố không có cách nào phạt con nữa đúng không? Bồ nói cho con hay, dù con có giàu tới cỡ nào, con vẫn là con gái của bố! Mở to mắt nhìn bố làm sao dạy dỗ con!"
Hứa Thanh Mây rơi nước mắt nước, khi còn nhỏ, cô đã lớn lên dưới sự dạy bảo nghiêm khắc của Hứa Đình Hùng.
Nhưng thật không ngờ, cô toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho người nhà, cuối cùng bố mẹ vẫn đối xử với cô như vậy!
Hứa Thanh Mây can chặt răng, sau đó bất chợt cầm điện thoại lên: "Alo, Ánh Tuyết, liên hệ với tổ chức từ thiện..."
Phương Như Nguyệt hốt hoàng, vội vàng cướp lấy điện thoại, la lớn: "Thanh Mây, con bị điên rồi sao? Con thật sự muốn quyên góp toàn bộ công ty luôn hå? Đây là công ty của nhà chúng ta, con muốn để cho bố và mẹ con đói chết sao?"
Hai mắt Hứa Thanh Mây ngấn lệ, cô nói: “Mẹ, cho dù con có phải ra ngoài làm công cho người ta, con cũng sẽ phụng dưỡng hai người!" "Nhưng, vẫn là câu nói đó, Lâm Mạc Huy không làm gì sai, con sẽ không đề anh ấy ngồi tù đâu!"
Hứa Đình Hùng còn đang muốn nói gì đó thì lại bị Phương Như Nguyệt gấp gáp ngăn lại.
Phương Như Nguyệt phẩy tay: "Rồi, rồi, rồi, bố mẹ biết rồi." "Thôi, số tiền này đành bỏ đi vậy, bố mẹ không có phúc lấy được số tiền này rồi.” "Nhưng mà, Thanh Mây à, con cũng phải lo lắng cho bố mẹ chút chứ." "Dù sao hai người bọn ta cũng không thể ngói yên Ở nhà chờ con mang tien ve tiếp tế, đúng không?"
Hứa Thanh Mây thở phào một hoi nhẹ nhõm, chi cần hai người bọn họ không tiếp tục truy cứu chuyện tiền nong lần này nữa, những thứ khác dễ nói chuyện hơn nhiều lắm. "Mẹ, bố và mẹ đã bằng này tuổi rồi, nên được ở nhà hưởng phúc mới phải. Tuy thu nhập của công ty không quá cao, nhưng chắc chắn sẽ không để bố mẹ phải bận tâm vì chuyện tiền bạc đâu." Hứa Thanh Mây đáp lại.
Phương Như Nguyệt xua tay: “Thanh Mây, con không hiểu ý mẹ rồi. Ý mẹ là, mẹ và ba con không thể cứ tiếp tục nhàn rỗi ở nhà được. Là vây, hai chúng ta muốn kiếm chút chuyện để làm ấy mà."
Sắc mặt Hứa Thanh Mây hơi thay đổi, lần trước hai người họ nói muốn tìm chút chuyện để làm, bèn mờ một công ty dược phẩm.
Kết quà là gì, thiếu chút nữa công ty đã gây ra họa lớn. Lần này hai người họ còn muốn gây ra chuyện gì nữa đây?
Nhưng, nghĩ tới số tiền mười tỷ năm trăm triệu kia, tính ra thì đề nghị này vẫn dễ chấp nhận hơn một chút. "Mẹ, bố mẹ muốn làm gì thế a?" Hửa Thanh Mây dò hỏi. Phương Như Nguyệt liếc mắt với Hứa Đình Hùng, nhỏ giọng nói: "Mẹ nghĩ thể này, vừa lúc cái công ty kia của chủng ta là công ty chế tạo thuốc, nên me tính mở một nhà thuốc." "Toàn bộ chuyện trong nhà thuốc sẽ giao cho người chuyên nghiệp quản lý, hai chúng ta sẽ không nhúng tay vào, chi chuyên tâm làm ông chủ, bà chủ mà thôi." "Hơn nữa, mờ nhà thuốc sẽ không có nguy hiểm gì." "Dù sao loại thuốc nào có thể bán đều đã trải qua kiểm định hết rồi, sao mà có vấn đề được. Thanh Mây, ý của con thế nào?"
Hứa Thanh Mây cần thận suy nghĩ một hồi, kiều gì cũng thấy đây là chủ ý hay.
Công ty dược phẩm còn phải kê khai rõ ràng các chuyện liên quan đến dược liệu, thuốc thang, nhưng mở nhà thuốc sẽ không cần băn khoăn tới chuyện đó.
Chỉ cần tìm một số người có năng lực tới quản lý nhà thuốc là được. Với lại các loại thuốc bày bán cũng đã thông qua kiểm định hết rồi, sẽ không xảy ra vấn để gi hết.
Hứa Thanh Mây cũng không lo lắng liệu nhà thuốc này có kiếm tiền được không, chinh yêu là cô muốn hai người họ có chút việc để làm mà thôi.
Nói cách khác, hai người họ sẽ không có thời gian làm phiền cô cà ngày, khiến cô nhức hết cả đầu nữa.
Càng nghĩ, Hua Thanh Mây càng thấy chủ ý này hay, cô gật đầu: "Mẹ, ý nghĩ này được lắm, con ủng hộ me." "Thể này đi, hai ngày này con sẽ giúp mẹ giài quyết tốt chuyện mờ nhà thuốc."
Trong tay con còn ba bốn trăm triệu, sau đó rút thêm ít tiền lời từ công ty nữa, có lẽ sẽ đủ để mở một nhà thuốc."
Phương Như Nguyệt vội vàng lắc đầu: “Thanh Mây, loại nhà thuốc mà con nói là loại quy mô nhỏ." "Mẹ muốn mở một cái lớn cơ, cái loại mà có dây chuyển luôn ấy."
Hứa Thanh Mây hoang mang: “Hà? Mờ... mờ lớn như vậy làm gì?"
Phương Như Nguyệt gấp gáp la to: "Thanh Mây, con là chủ tịch công ty lớn mà. Nếu hai chúng ta chi mở một nhà thuốc nhỏ, lỡ bị lộ ra ngoài sẽ làm mất mặt con đó." "Còn nữa, nếu để cho mấy ông bà bạn già của chúng ta biết, họ sẽ cảm thấy đứa con gái như con không hiếu thuận chút nào." "Thân là chủ tịch một công ty lớn, kết quả bố mẹ minh lại chỉ là chủ của một nhà thuốc nhỏ nhoi, xem có xấu hổ không có chứ?"
Hửa Thanh Mây càng thêm hoang mang, chuyện này có gì mà xấu hổ?
Thể nhưng cô không dám ho he gi, vất và lắm mới chuyển được đề tài, cô không muốn tiếp tục làm bố mẹ tức giận nữa. "Vậy bố mẹ tính mở lớn cỡ nào a?" Hứa Thanh Mây thăm dò.
Phương Như Nguyệt nghĩ ngợi: “ít nhất cũng phải lớn như hiệu thuốc Phước Nguyên đi."
Hứa Thanh Mây thiếu chút nữa ói máu mà chết: “Mẹ, mẹ có biết giá thị trường của hiệu thuốc Phước Nguyên là bao nhiêu không? "Công ty dược phẩm Hưng Thịnh của con còn chưa bằng một phần ba nhà người ta đâu." "Dù mẹ có bán toàn bộ công ty dược phẩm Hưng Thịnh cũng không mở được một cái hiệu thuốc Phước Nguyên nữa là!"
Phương Như Nguyệt kinh ngạc: "Thật hay giả vậy? Hiệu thuốc Phước Nguyên đáng giá như vậy sao? Không phải chỉ là một nhà thuốc bé nhỏ thôi ư, làm gì có giá trị như vậy chứ?"
Hứa Thanh Mây cạn lời, đấy mà là một nhà thuốc nhỏ bé sao?
Đẩy là công ty kiểm ra nhieu tien nhất của Trần Phước Nguyên đó trời!