Lâm Mạc Huy nhún vai tỏ vẻ bất lực.
Đổi với thái độ của bố mẹ vợ anh đã quen rồi.
Hứa Thanh Mây nóng nảy: "Bố, sao bố lại nói thế chứ?" "Lâm Mạc Huy không phải là có lòng tốt mới nói câu này sao, sao lại là trêu tức bố được?"
Hứa Đình Hùng cả gian nói: "Ai bắt cậu ta nói?" "Bố bắt cậu ta nói sao?" "Cậu ta cũng đánh giá bản thân cao quá rồi, bản thân chẳng là cái thá gì, cậu ta có quyền lên tiếng ở đây sao?" "Đến nhà gái ở rể, có biết nghĩa là gì không?" "Cũng giống như người phụ nữ được gả đi ở cổ đại" "Ăn cơm không thể lên bàn, cha mẹ chồng nói chỉ có thể nghe theo, đây gọi là phép tắc, hiểu chưa?"
Hứa Thanh Mây tức giận: "Bố, đã là thời đại gì rồi chứ!" "Hai bọn con là vợ chồng thì quan hệ cũng bình đẳng." "Bố là bề trên, chúng con kính trọng bố là điều nên làm." "Nhưng mà bố cũng phải có thái độ của một bề trên chứ." "Bổ đừng cho rằng người khác luôn phải cúi đầu trước bố có được không?" "Anh ấy kết hôn với con rồi thì sẽ bình đẳng với mọi người, anh ấy sẽ không phải cúi đầu trước bất kỳ ai đâu!"
Hứa Đình Hùng nổi nóng: "Ý của con là sao?" "À ra là theo như con nói thi sau này chúng ta phải cung kính với cậu ta à?" "Có cần sau này bố gặp cậu ta liên dứt khoát hành đại lễ bải ba cái cúi người chín lần, dập đầu vài cái không?" Hứa Thanh Mây không biết nói gì thêm: "Bổ, con đầu có nói như vậy!" "Ý của con là Lâm Mạc Huy tôn trong bố, ít nhất bố cũng phải có chút tôn trọng anh ấy chứ!"
Hứa Đình Hùng rống lên giận dữ: "Dựa vào đâu mà bố phải tôn trọng cậu ta chứ?" "Một kẻ bỏ đi ở nhà chúng ta ăn bám, cái thứ trùng hút máu, cái đồ rác rưởi, bổ còn phải tôn trọng cậu ta sao?" "Cho dù trên đường có tùy tiện kéo một tên ăn mày cũng tốt hơn cậu ta nhiều, chỉ ít người ta còn tự lực cánh sinh, tự xin cơm để ăn, cậu ta thì được tích sự gì chứ?" Hứa Thanh Mây tức giận đến nỗi nước mắt ứa ra: "Bổ.. Sao bố lại nói như vậy..." "Lâm Mạc Huy có chỗ nào không tốt chứ, anh ấy ăn bám chỗ nào!" "Mấy năm nay anh ấy tự mình làm việc, tự mình kiếm tiền, bố mẹ không thấy sao?"
Phương Như Nguyệt thấy thế liền vội hòa giải: "Được rồi được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa." "Ông Hùng, ông có thể đừng vừa gặp mặt con gái liền cãi nhau được không?" "Thanh Mây, con cũng vậy, con cũng biết tính tình bố con không thể nhường ông ấy một chút sao?" Hứa Đình Hùng giật giật khóe miệng, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Phương Như Nguyệt nói: "Được rồi, nói chuyện chính đi." "Thanh Mây, mẹ với bố con đi dạo qua một vòng tìm được mấy mặt bằng không tồi." "Như vậy đi, con gái qua thẻ cho bố mẹ 35 tỷ, bố mẹ chuẩn bị rồi hôm nay sẽ bắt đầu đi bàn chuyện mặt bằng!" Hứa Thanh Mây vừa nghe thấy câu này, nhất thời không biết nên nói gì. "Mẹ, hôm nay sợ là không được..."
Hứa Thanh Mây vừa muốn giải thích thì sắc mặt Phương Như Nguyệt liền thay đổi: "Tại sao không được?" "Chúng ta đã nói xong cái rồi mà, sao nào, con muốn lật long ha?"
Sau đó Phương Như Nguyệt lại trừng mắt với Lâm Mạc Huy nổi giận nói: "Có phải là cậu lại đầu độc con gái tôi không?" "Lâm Mạc Huy, rốt cuộc tôi chọc giận cậu chỗ nào chứ, cậu nhất định phải hại tôi như vậy sao?" "Không phải là tôi chỉ mở một cửa tiệm thôi sao, cậu dựa vào đầu mà không để cho con gái tôi đầu tư vốn cho tôi?" Vẻ mặt Lâm Mạc Huy mờ mịt, mình làm cái gì chứ? Hứa Thanh Mây vôi nói: "Mẹ, mẹ nghĩ gì vậy?" "Chuyện này không có liên quan gì tới Lâm Mạc Huy, là công ty xảy ra chuyện rồi!"
Hứa Đình Hùng vội la lên: "Công ty xảy ra chuyện rồi?" Hứa Thanh Mây bất đắc dĩ nói ra chuyện của công ty. Nghe xong Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt trực tiếp lú lần đi.
Công ty là hi vọng lớn nhất của bọn họ, nếu công ty sụp đổ rồi thì bọn họ chẳng phải quay lại cuộc sống nghèo khổ trước đây sao?
Sau một lúc lâu, Hứa Đình Hùng đột nhiên tức giận nói: "Tôi đã nói rồi mà! Tôi đã nói rồi mà!" "Tôi đã nói không thể dac tội được với Hiệp hội Y dược mà!" "Mấy người không nghe lời tôi nói, cho mình là đúng, tự cao "Bây giờ thi tốt rồi, người ta sắp chỉnh lại chúng ta rồi, tôi tự đại." xem mấy người làm thế nào được!" "Hi vọng cả một đời của nhà ta cứ như vậy mà bị hủy trên tay mấy người thôi, mấy người thật sự có bản lĩnh đấy!" Hứa Thanh Mây vội nói: "Bố, đó không phải là vấn đề đặc tội hay không đắc tội!" "Bố biết Hiệp hội Y dược muốn làm gì không?" "Bọn họ muốn một nửa sản nghiệp nhà chúng ta đấy!" Hửa Đình Hùng ngây người: "Cái g... một nửa sản nghiệp cải gì cơ?"
Hứa Thanh Mây kể lại chuyện trước kia một lượt, Hứa Đình Hùng nghe xong cũng do người luôn. vậy.
Ông ta không ngờ tới Hiệp hội Y dược lại mở miệng lớn tới
Im lặng một hồi lâu bỗng nhiên Phương Như Nguyệt nói: "Mẹ cảm thấy chúng ta chỉ là không gia nhập vào Hiệp hội Y dược mà thôi không đến mức khiến cho Hiệp hội Y dược tức giận như vậy!" Chuyện lần này nhất định là do Lâm Mạc Huy đắc tội với ông Phàm kia rồi!" "Ông Phàm là nhân vật lớn trong Hiệp hội Y dược, cậu đắc tội với người ta làm gì chứ?" "Bây giờ thì tốt rồi, người ta tức giận muốn đem chúng ta đuối cùng giết tận. Lâm Mạc Huy cậu nói xem phải làm sao đây!"
Hứa Thanh Mây: "Mẹ, việc này sao lại trách Lâm Mạc Huy được chứ?"
Phương Như Nguyệt đáp lại: "Không trách cậu ta thì trách ai?" "Nếu như không phải cậu ta đối chọi với Hoắc Ngô Phàm thì sao lại xảy ra chuyện như này chứ?" "Lâm Mạc Huy ơi là Lâm Mạc Huy, cậu thật sự là đồ sao chối đấy." "Cậu xem xem cậu đã làm ra những việc gì." "Công trường của công ty đình công, danh tiếng của công ty bị ảnh hưởng. Khó khăn lâm mới nhận được hơn nghìn tỷ đồng tiền bồi thường, cậu lại tặng cho người khác. "Bây giờ lại đẩy công ty tới nông nỗi như vậy." "Cậu nhất thiết phải làm cho gia đình chúng tôi tan cửa nát nhà cậu mới can tâm sao há!"
Lâm Mạc Huy không nhịn được nói: "Mẹ, Hoắc Ngô Phàm đã chết roi!" "Há?" Phương Như Nguyệt ngây người: "Chết rồi sao?" "Làm sao lại chết?" "Cậu giết ư?"
Lâm Mạc Huy không biết nói gì nữa, đây là cái lối suy nghĩ gì vậy?
Người chết thì là do anh giết hay sao?
Bà ấy có phải là hận không thể biến anh thành kẻ phạm tội giết người hay không?
Hứa Thanh Mây nói: "Mẹ, mẹ nói cái gì vậy chứ? Liên quan gì tới Lâm Mạc Huy?" "Hoặc Ngô Phàm là bị bố mẹ Chu Gia Phong giết!"
Hứa Đình Hùng: "Con nói bừa, làm sao bố mẹ Chu Gia Phong lại giết Hoắc Ngô Phàm được chứ?" "Đó là người có máu mặt trong nhà họ Hoặc đấy!"
Hứa Thanh Mây nói: "Bởi vì Chu Gia Phong bị Hoắc Ngô Phàm giết!" "Sao?" Hai người đồng thời la lên.
Hứa Thanh Mây: "Vậy nên con nói rồi, chuyện này không liên quan tới Hoắc Ngô Phàm, cũng không liên quan tới Lâm
Mạc Huy." "Nhà họ Hoắc chính là muốn nuốt chứng công ty chúng ta, nuốt chửng sản nghiệp nhà chúng ta vậy nên mới làm ra chuyện này." "Bố mẹ, điểm mấu chốt là công ty quả thật không xoay được 35 tỷ." "Nếu không thì bố mẹ cứ về trước đi, chờ con giải quyết chuyện này xong rồi minh bàn tiếp được không?"
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, hai người đều không cam lòng. "Thanh Mày, so với thực lực nhà họ Hoắc thì chúng ta... chúng ta nhất định đầu không lại người ta đâu." "Nếu không thì chúng ta dứt khoát đem nửa sản nghiệp công ty giao cho người ta đi?" "Dù sao chúng ta cũng còn có thể giữ lại được một nửa." "Cho dù quy mo của công ty có hơi nhỏ, nhưng so với kết cục không còn lại thử gì thì vẫn tốt hơn nhiều!"
Phương Như Nguyệt nhỏ giọng nói.
Hứa Thanh Mây vô cùng bất đắc dĩ: "Mẹ, chúng ta làm người chí ít cũng phải có chút khí phách chứ!" "Thực lực người ta mạnh thì mình phải sợ sao?" "Lần này người ta chỉ muốn một nửa sản nghiệp, lần sau họ nuốt chửng toàn bộ công ty thì chúng ta phải làm sao đây?"
Phương Như Nguyệt: "Con nói lung tung cái gì vậy chứ!" "Giao cho người ta một nửa sản nghiệp thì chúng ta cũng coi là gia nhập vào Hiệp hội Y dược rồi, là người nhà với nhau rồi làm sao bọn họ lại hãm hại người của mình được chứ?" "Những chuyện mà con nói hoàn toàn không thề xảy ra được!"
Hứa Thanh Mây tức giận nói không nên lời, xua tay liên tục: "Thôi thôi, bố mẹ cứ quay về trước đi." "Chờ khi con giải quyết xong việc bên này, con sẽ liên lạc với bố mẹ." Vẻ mặt của Phương Như Nguyệt không can tâm nhưng cũng hết cách.
Bây giờ công ty thành như vậy rồi, quả thật lấy đâu ra 35 tỷ. "Lâm Mạc Huy, đồ sao chổi, sau này cách xa con gái tôi ra một chút!" "Cậu xem đi cậu đã mang lại cho công ty bao nhiêu tai va!" "Sau này, cậu không được phép bước vào công ty nửa bước, nghe rõ chưa?"
Phương Như Nguyệt tức giận mång mỏ một hồi rồi cùng Hứa Đình Hùng rời đi.
Vẻ mặt Lâm Mạc Huy vô tội, chuyện này thì liên quan gì đến bản thân mình chứ?
Chương 157: Lâm mạc huy, cậu thật đúng là đồ sao chổi
Cập nhật 3 năm trước