Lâm Mạc Huy đồng ý rồi, mặt mày Phương Như Nguyệt liền hớn hở. "Lâm Mạc Huy, lời cậu nói tôi nhớ kỹ.” "Đến lúc đó, nếu cậu thua rồi mà không làm theo lời tôi, tôi tuyệt đối không tha cho cậu!” “Ông xã, chúng ta đi!”
Hứa Đình Hùng trừng mắt với Lâm Mạc Huy, hung hăng nhổ ngụm nước bọt rồi mới theo Phương Như Nguyệt bừng bừng rời đi.
Lâm Mạc Huy nhìn hai người đi xa, thở dài lần nữa. Anh đi tìm Trần Phước Nguyên, tính tìm cách giải quyết chuyện này từ chỗ ông ta.
Trần Phước Nguyên làm trong ngành y tế này rất lâu, cũng hiểu khá rõ tình hình nhà họ Hoắc.
Anh cũng sớm biết chuyện nhà họ Hoắc nhắm vào công ty dược phẩm Hưng Thịnh,
Sau khi Lâm Mạc Huy tới nói rõ ý định, Trần Phước Nguyên nói: "Cậu Huy muốn giải quyết chuyện này, có hai cách" "Cách thứ nhất, để ông Lộc ra mặt, đây là cách đơn giản nhất." "Mặc dù thế lực nhà họ Hoắc lớn, nhưng mặt mũi của ông Lộc, bọn họ không dám không cho." Lâm Mạc Huy hơi gật đầu, cách này có thể thành một phương án dự phòng.
Anh không muốn thiếu Nam Bá Lộc quá nhiều, anh muốn khiến vị trí của mình bình đẳng với Nam Bá Lộc. "Còn cách thứ hai?"
Trần Phước Nguyên nói: "Cách thứ hai, là đại diện cho tỉnh Hải Dương tham gia hội giao lưu y học giữa sáu tính, hơn nữa còn phải vì tỉnh Hải Dương lấy được một trong ba vị trí đầu!”
Lâm Mạc Huy nhíu mày: “Đây là loại phương pháp gì?" Trần Phước Nguyên thở dài: “Cậu Huy, có chuyện cậu không biết.” “Mấy năm nay, tại hội giao lưu y học giữa sáu tỉnh, tỉnh Hải Dương luôn đứng bét." "Vì thế, vật tư y tế của năm tinh kia đều có thể tiêu thụ ở tỉnh Hải Dương, còn vật tư y tế của tính Hải Dương lại rất khó bán đi năm tinh kia" "Nhà họ Hoắc vô cùng sốt ruột với tình hình này, dù sao nó cũng ảnh hưởng tới lợi ích của bọn họ." "Những năm gần đây, bọn họ luôn tìm danh y khắp nơi, hy vọng có thể thu được chút thắng lợi ở hội giao lưu y học” "Nếu cậu Huy có thể giúp nhà họ Hoắc giành được chiến thắng, vậy chắc chắn nhà họ Hoắc sẽ coi cậu như khách quý” “Đến lúc đó, chút chuyện như công ty dược phẩm Hưng
Thịnh này cũng chẳng tính là gì!" Lâm Mạc Huy nhíu mày, nói như vậy, anh phải giúp đỡ nhà họ Hoặc rồi? Nói thật, Lâm Mạc Huy chẳng có tình cảm gì với nhà họ
Hoắc, anh cũng không tình nguyện giúp đỡ bọn họ. "Không có cách nào khác sao?"
Trần Phước Nguyên läc đầu: "Cách khác phiền phức hơn nhiều." “Trừ khi cậu có thể khiến mười gia tộc lớn của Hà Nội làm chỗ dựa, bọn họ lại đồng ý giúp cậu mới có thể giải quyết nguy cơ này" “Nếu không trong tỉnh Hải Dương, trừ ông Lộc ra, không ai có thể khiến nhà họ Hoắc cúi đầu!" Lâm Mạc Huy rơi vào trầm tư, anh thật sự không muốn giúp đỡ nhà họ Hoặc,
Đúng vào lúc này, điện thoại của anh đột nhiên vang lên, là ông cụ Phong gọi điện tới.
Giọng nói của ông cụ Phong không che được niềm vui sướng: "Cậu Huy, Tuyết Liên ngàn năm cậu muốn đã tìm được rồi!" "Cái gì?" Lâm Mạc Huy hét lên.
Tuyết Liên ngàn năm là thứ mấu chốt để cứu em gái anh. Bởi vì thiếu loại thuốc này, em gái anh vẫn đang hôn mê. "Ở đâu? Bao nhiêu tiền?" Lâm Mạc Huy vội vàng hỏi.
Ông cụ Phong nói: “Cậu Huy, thuốc này không bán." "Tôi vừa nhận được tin tức, hội giao lưu y học giữa sáu tỉnh lần này, Tuyết Liên ngàn năm là phần thưởng cho hạng nhất!" Lâm Mạc Huy trừng mắt, hóa ra là như vậy?
Nếu vậy, anh nhất định phải tham gia hội giao lưu y học này! Lâm Mạc Huy nhìn Trần Phước Nguyên: “Xem ra, tôi thật sự phải tham gia hội giao lưu y học lần này rồi!" Trần Phước Nguyên vui mừng: "Cậu Huy, nếu cậu đã muốn tự mình ra tay, tỉnh Hải Dương chúng ta nhất định có thể là một trong ba tỉnh đứng đầu tại hội giao lưu y học lần này. "Lúc đó, không phải chỉ ngành vật tư y tế của tỉnh Hải Dương thu được lợi nhuận lớn, mà cả công ty dược phẩm Hưng Thịnh cũng được không ít chỗ tốt."
Lâm Mạc Huy hỏi: "Chuyện này, ông có thể sắp xếp sao?” Trần Phước Nguyên lập tức gật đầu: “Đương nhiên!” "Thành phố Hải Tân có tư cách giới thiệu người cho tỉnh, hơn nữa, mỗi thành phố đều có đại biểu dự thi của riêng mình." "Tối nay người nhà họ Hoặc cũng tới, tôi sẽ đề cử cậu với bọn họ, cậu có thể đại diện tinh Hải Dương đi thi!"
Bảy giờ tối, tại lâu chín, Khách sạn Thời Đại.
Không ít thành viên của mười gia tộc lớn đều tới, nghênh đón người thừa kế của nhà họ Hoắc. Trần Phước Nguyên đại diện cho Nam Bá Lộc tham gia buổi tiệc này, còn mang theo Lâm Mạc Huy cùng đến.
Mọi người đợi ở cho này một lúc lâu, bên ngoài mới truyền tới âm thanh ồn ào.
Theo âm thanh đó, một nhóm người nghênh ngang đi vào.
Một người thanh niên trẻ tuổi mang mắt kiếng gọng vàng đi đầu, nhìn có vẻ nhã nhặn, nhưng sâu trong đôi mắt có sự u ám không nói rõ được.
Người thanh niên trẻ tuổi này chính là người thừa kế nhà họ Hoắc - Hoặc Thiên Sinh.
Đám người của mười gia tộc lớn sôi nổi nghênh đón anh ta, Hoắc Thiên Sinh ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn bọn họ, đi thẳng vào trong phòng.
Những người này vì thế có chút xấu hổ, nhưng chẳng ai dám nói gì.
Dù sao thực lực của mười gia tộc lớn của thành phố Hải
Tân chênh lệch rất lớn với mười gia tộc lớn của tỉnh Hải Dương. Trần Phước Nguyên dẫn Lâm Mạc Huy vào trong, lên tiếng chào Hoắc Thiên Sinh, thuận tiện giới thiệu anh với anh ta. “Cậu Sinh, y thuật của cậu Huy có một không hai." "Để cậu Huy đại diện tỉnh Hải Dương chúng ta tham dự hội giao lưu y học lần này, chúng ta chắc chắn thắng lớn!”
Hoắc Thiên Sinh đặt chén rượu xuống, liếc nhìn Lâm Mạc Huy một cái, khóe môi nhếch lên thành nụ cười khinh thường: "Trần Phước Nguyên, mấy năm nay sao ông càng lúc càng đi lui rồi?" "Tim một tên miệng còn hôi sữa tới, còn dám nói là thần y?” “Đầu óc ông có bệnh, hay đang đùa với nhà họ Hoắc chúng tôi?"
Mặt Trần Phước Nguyên hơi biến sắc: "Cậu Sinh, cậu hiểu lầm rồi." "Y thuật của cậu Huy thật sự trên đời hiểm thấy "Mấy vị thần y của Thành phố Hải Tân này đều không ngừng thán phục cậu Huy..."
Hoắc Thiên Sinh trực tiếp phất tay: “Đó là bởi vì thành phố
Hải Tân của ông không có người tài nào!" "Trong núi không có hổ, khi xưng đại vương, con chó con mèo gì cũng dám đem ra nói?" "Trần Phước Nguyên, tôi nể mặt ông Lộc mới để ông vào nói mấy câu” "Ông lại mang một tên như vậy tới nhục nhã tôi, ông thật sự cho rằng nhà họ Hoắc dễ chọc sao?"
Lâm Mạc Huy nhíu mày, Hoắc Thiên Sinh này quả tự phụ rồi. "Cậu Sinh, anh chưa từng thấy y thuật của tôi, làm sao biết tôi không có năng lực?"
Lâm Mạc Huy hỏi.
Hoắc Thiên Sinh liếc mắt nhìn anh, nhíu mày: "Cái này còn phải thấy sao?" "Tôi đây, xuất thân y học thế gia, năm rất rõ những vấn đề “Y học chính là kết quả của quá trình tích lũy lâu dài, tuyệt này!" đối không có đường tắt" "Tôi học y từ nhỏ mới có được bản lĩnh y thuật như bây giờ? “Anh là ai chứ, chắng lẽ y thuật còn có thể giỏi hơn cả tôi" "Chỉ có người không có đầu óc như Trần Phước Nguyễn mới tin anh, nhưng đừng mong lừa gạt người nhà họ Hoắc, anh còn non quá!" Trần Phước Nguyên tức giận: "Cậu Sinh, y thuật chân chính là gì, chúng ta thử một lần chẳng phải sẽ biết sao?" "Kiểu đánh giá này của cậu, có phải quá phiến diện rồi không?" Sắc mặt Hoắc Thiên Sinh lạnh đi: “Trần Phước Nguyên, ông đang dạy tôi cách làm việc?" "Ông thật sự cho rằng có ông Lộc làm chỗ dựa cho ông thì ông có thể không coi ai ra gì sao?" "Nói cho ông biết, tôi có thể cho ông Lộc mặt mũi. Nhưng, ông cũng không phải ông Lộc!” "Cút ra ngoài đi, đừng làm ảnh hưởng tâm tình của tôi!" Trần Phước Nguyên tức giận nắm tay thành quyền, nhưng cuối cùng vẫn không dám làm loạn với Hoắc Thiên Sinh.
Hoắc Thiên Sinh là người thừa kế của nhà họ Hoắc, có địa vị vô cùng cao ở nhà họ Hoắc. Nếu ông ta thật sự làm lớn chuyện, Nam Bá Lộc cũng không thể vì bảo vệ ông ta mà kết thù với nhà họ Hoắc! Ra khỏi phòng, Trần Phước Nguyên đầm mạnh tay lên tường, cần răng nói: "Sớm đã nghe nói thắng ranh con này cuồng vọng tự đại, không coi ai ra gì." "Không nghĩ tới lại cuồng vọng tới mức này!"
Lâm Mạc Huy nhíu mày: “Nếu nhà họ Hoắc không đồng ý, vậy tôi không còn cách nào để tham gia hội giao lưu y học này sao?"
Trần Phước Nguyên ngẫm nghĩ một lát: “Vẫn có cách khác.” "Có điều, nếu muốn dùng cách này, thì sau này coi như hoàn toàn kết thù với nhà họ Hoắc!”