Lữ Tứ Đằng nhíu chặt lông mày. Không cần kiểm tra, ông ta cũng có thể nhìn ra xương của tên học trò này toàn thân đều trật khớp rồi.
Ông ta không khỏi nghĩ tới lúc trước có một loại kỹ thuật bí mật, gọi là tách gần chuyển xương tay, có thể để xương gân toàn thân toàn bộ đều trật khớp, để người triệt để mất đi năng lực hành động.
Nhưng, cái này cũng chỉ là truyền thuyết, cũng chưa có ai nhìn thấy.
Ai mà ngờ tới, vậy mà lại nhìn thấy trên người của chàng trai có bề ngoài tầm thường này lại gặp phải kỹ thuật bí mật này.
Ông ta cắn răng nói: “Không ngờ tới đấy, cậu thanh niên vậy mà lại có thực lực thế này, thật là không hề đơn giản!”
"Nhưng mà, hội giao lưu y học hôm nay chúng ta thi là y thuật." "Cậu có thể đánh nhau lại có tác dụng gì?"
"Cuối cùng chỉ là một thằng thô bạo thôi mà!"
Lâm Mạc Huy cười lạnh: “Lữ Tứ Đẳng, ông trái lại dạy ra một đám thô bạo chỉ biết sửa dụng nắm đấm thôi!"
“Đám học trò này của ông, một lời không hợp liền đánh."
“Đây là ông thu nhận một đám đồ ngu sao?"
Lữ Tứ Đằng sắc mặt lạnh lại, hung hăng lườm Lâm Mạc Huy một cái: "Người thanh niên trẻ, đúng là không biết trời cao đất dày!"
"Tưởng rằng mình có chút bản lĩnh liền có thể coi thường mọi người sao?" “Hừ, chút thực lực này của cậu, ông
già này còn không đặt trong mắt cơ!" “Cậu nên nhớ, trên thế giới có một số người cậu mãi mãi không thể chọc vào!"
Lâm Mạc Huy gật đầu: “Tôi thừa nhận."
"Nhưng, ông cũng nên nhớ một câu." "Thỏ có hiền đến đâu cũng có thể cắn người."
"Chúng ta đối mặt nhau như vậy, ông đoán, là tôi có thể giết ông trước, hay là thế lực của ông có thể giết tôi trước?”
Lữ Tứ Đẳng sắc mặt thay đổi, vô tình lùi lại một bước.
Trầm mặc nửa hồi, ông ta cắn răng vẫy tay: “Khiêng nó ra ngoài."
"Tôi là đến tham gia hội giao lưu, không phải là khoe sức đấu khí với cậu!"
“Một lúc hội giao lưu bắt đầu, tôi hy vọng cậu còn có thể cứng miệng như vậy!”
Hoắc Thiên Sinh đi đến phía sau, anh ta lạnh tiếng nói: “Lâm Mạc Huy, đừng bị kích động.”
“Vợ anh đã gọi điện thoại cho anh, nhất định đừng để vợ anh thất vọng!"
Lâm Mạc Huy sắc mặt lạnh, đôi tay không khỏi nắm chặt.
"Hoắc Thiên Sinh, mày quả thật để tiện!"
Hoắc Thiên Sinh ha ha cười: "Tranh đấu không từ thủ đoạn”
"Họ Lâm kia, đấu với tao dao, mày còn quá non rồi!"
Trải qua chuyện này, hiện trường cũng bình tĩnh hơn nhiều rồi.
Mọi người ngồi xuống, ông cụ Phong lên sân khấu bắt đầu đọc diễn văn.
Mới đọc được mấy câu, một người đàn ông bên tỉnh Hải Dương này đột nhiên nói: “Hạ Thành Phong, trước tiên ông đừng phí lời."
"Tôi hỏi ông, sắp xếp chỗ ngồi này ý ông là gì?"
"Xem thường chúng tôi sao?"
Mọi người ồ lên, hội trường như vậy, tình hình như vậy rất ít khi xảy ra.
Ông cụ Phong sắc mặt lạnh xuống: "Làm sao nào?"
Người đàn ông lạnh tiếng nói: “Ông nói làm sao nào là ý gì?" “Hàng thứ nhất, người ngồi bên cạnh thần y Kiệt là chuyện gì vậy?"
"Anh ta có tài đức gì, dựa vào đâu được ngồi hàng thứ nhất?"
Mọi người nhìn Lâm Mạc Huy, cũng đều lần lượt nhao nhao bàn tán.
Có thể ngồi ở hàng ghế đầu, đều là danh y các tỉnh.
Một gương mặt lạ như Lâm Mạc Huy sao lại có thể ngồi ở đây? Cho dù anh ta có thể đánh nhau cũng không có tư cách ngồi ở chỗ này!
Trên mặt Hoắc Thiên Sinh mang theo cười lạnh, đây là do anh ta cố ý sắp xếp, cố ý làm khó Lâm Mạc Huy.
Ông cụ Phong nói: “Cậu Huy là thần y của thành phố Hải Tân, ngồi ở hàng ghế thứ nhất, đây có vấn đề gì sao?"
Người đàn ông cười lạnh: “Thần y?" "Hạ Thành Phong, ông tưởng tôi cái gì cũng không biết sao?"
“Anh ta chỉ là một nhân viên dọn vệ sinh của bệnh viện mà thôi, vậy mà lại dám cùng ngồi với nhiều thần y như vậy!"
“Hạ Thành Phong, ông đây là đang sỉ nhục chúng tôi đấy!"
Lời vừa nói ra, cả hội trường kinh ngạc.
Có thể đến hội trường, đại đa số đều trực tiếp lên lầu, vốn không biết phòng khách ở dưới lầu xảy ra chuyện gì.
Cho nên, ở đây căn bản không có ai biết thân phận của Lâm Mạc Huy.
Bây giờ nghe nói Lâm Mạc Huy chỉ là một nhân viên dọn vệ sinh, mấy người này đều náo loạn lên.
Bọn họ là danh y đến từ các nơi, vậy mà một nhân viên dọn vệ sinh có tư cách gì ngồi cùng với bọn họ?
Lữ Tứ Đẳng tức giận đến run người: "Vậy mà lại để một nhân viên dọn vệ sinh của bệnh viện ngồi đây!”
“Hạ Thành Phong, ông xem thường ai hả?”
"Hừ, đã để tỉnh Hải Dương đối với hội giao lưu lần này không xem trọng như vậy, hội giao lưu này, tiếp tục mở cũng không có ý nghĩa gì rồi!"
Lữ Tứ Đẳng nói xong, phẩy tay áo mà đi.
Mọi người cũng lần lượt đứng dậy, chuẩn bị đi theo Lữ Tứ Đằng rời đi.
Hạ Thành Phong sắc mặt thay đổi gấp, đám người này đi rồi, hội giao lưu lần này cũng không cần mở nữa.
Lúc này, Lâm Mạc Huy mở miệng: “Chúng ta học y, dựa vào bản lĩnh nói chuyện”
"Ngồi ở đâu vốn không quan trọng, quan trọng là, có thể trị bao nhiêu người, chữa bao nhiêu bệnh."
"Các vị vội đi như vậy, là lần này sợ thua tôi à, mất cái mặt này sao?"
Lời này lập tức khiến mọi người tức giận lên, Lữ Tứ Đằng chỉ Lâm Mạc Huy: "Thằng nhóc kia, bao nhiêu năm rồi, chưa có ai dám nói chuyện với tôi như vậy!”
“Cậu thật là người kiêu ngạo nhất mà cả đời này tôi từng gặp qua."
"Nhìn tư thế này của cậu, là chuẩn bị tốt đấu với tôi rồi sao?"
Lâm Mạc Huy lắc đầu: “Tôi không có ý nghĩ đấu với ông!"
Học trò của Lữ Tứ Đằng lập tức mắng chửi: “Mẹ mày, không có gan thách đấu, mày nói những lời này làm gì?"
"Không phải sao, nói kiêu ngạo như vậy, kết quả vẫn là đồ sợ chết."
Mọi người đều khinh thường nhìn Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy biểu cảm thản nhiên: “Thì dựa vào anh, còn chưa có tư cách thi đấu với tôi!"
Lời nói ra, cả hội trường ồ lên.
Dù cho là đệ nhất thần y của Phù Nam, cũng không dám đối với Lữ Tứ Đẳng nói lời kiêu ngạo như vậy.
Lâm Mạc Huy cũng điên quá đi!
Lữ Tứ Đẳng tức cười: “Thằng nhóc, cậu thật dám nói a!”
“Tôi không đủ tư cách thi đấu với cậu?"
“Vậy cậu cảm thấy ai có đủ tư cách thi đấu với cậu vậy?"
Lâm Mạc Huy cười lạnh nói: “Không cần xen vào lời tôi nói." "Lữ Tứ Đằng, nếu ông thật sự sợ
Chương 202: Ông còn không có tư cách đấu với tôi
Cập nhật 3 năm trước