Chương 485: Nhìn người không thể xem bề ngoài
Cập nhật 3 năm trước
Du Tiểu Mặc hơi bất ngờ.
Ông Công nhìn thấy đám người kia, rất kích động, tuy không biết lão nhân đang nghĩ gì trong đôi mắt đang nheo lại thành một đường kẻ ấy, nhưng Du Tiểu Mặc cảm thấy có sát khí đâu đây.
Đối với thôn Hồ chỉ còn lại đúng hai người, Thanh Phong Môn tỏ vẻ rất kinh ngạc.
Ngay từ đầu chúng tưởng do thôn dân nghe được tin tức chúng tới sớm nên mới đào tẩu, nhưng nhìn thấy linh thảo vẫn còn trong ruộng, chúng càng cảm thấy kỳ quái hơn.
Thôn Hồ còn dư lại hai trăm hộ, mỗi hộ đều bị thu dọn cực kỳ sạch sẽ, với động tác của người thường, nếu không chuẩn bị từ sớm thì sao mà nhanh vậy được, mà quyết định tới sớm của chúng được ban xuống từ hôm qua.
Nhưng sự nghi ngờ này chỉ thoáng qua mà thôi, đám người được phái đến thu thập linh thảo lập tức bị những ruộng linh thảo xanh mơn mởn kia hấp dẫn.
Người của thôn Hồ đi thì tốt, chúng chỉ cần đem linh thảo về báo cáo kết quả, còn chẳng tốn một xu.
Thôn Hồ là thôn của người bình thường, đối phó với mấy kẻ phàm nhân không có chút vũ lực nào, chẳng cần phái bao nhiêu người, cho nên lần này chỉ có năm người đến, trong đó có một tên là đan sư cấp thấp.
Bởi vì trong thôn không có ai, cho nên lần này chúng đành phải tự đào linh thảo.
Tục ngữ nói, không làm việc sao biết được công việc vất vả thế nào, rốt cục thì đám người của Thanh Phong Môn cũng được cảm nhận.
Đào khoảng nửa canh giờ, cơn giận của chúng đã dâng lên tới tận đỉnh đầu.
Ngoại trừ tên đan sư kia có sức mạnh linh hồn nên thoải mái, thì những tên khác đào linh thảo tới đau lưng, mồ hôi đầm đìa, trong miệng không ngừng chửi bới các thôn dân dám bỏ trốn.
Du Tiểu Mặc và Ông Công ngồi trong phòng nghe rõ âm thanh của chúng.
Ông Công nhìn qua cửa sổ thấy linh thảo trong ruộng dần dần bị chúng đào đi, quay đầu nhìn về phía Du Tiểu Mặc: “Ngươi không đi ngăn cản chúng sao? Đó là thứ ngươi tốn linh tinh để mua, cứ để chúng đào như vậy, không thấy tức giận hả?”
Du Tiểu Mặc cười một tiếng, “Không sao hết!”
Ông Công nhìn hắn vài giây, đột nhiên nói: “Ta biết rồi, ngay từ đầu mục đích của ngươi đã không phải là đám linh thảo này, ngươi chỉ lấy cớ thôi, đúng không?”
Du Tiểu Mặc vui vẻ nhếch miệng, hắn không có ý giấu diếm, nếu không đã chẳng ngồi đây không ra mặt.
“Đúng vậy, thực ra mục đích của ta là để các thôn dân rời khỏi nơi này.”
“Vì sao?” Ông Công dùng ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.
Du Tiểu Mặc bình tĩnh đáp: “Chẳng phải ông đã thấy rồi sao?”
Ông Công lắc đầu, “Ngươi không liên quan gì tới thôn Hồ, sao có thể làm những việc này chỉ gì giúp đỡ thôn dân, chắc chắn ngươi đang có mục đích khác, đúng không?”
Du Tiểu Mặc cười nhưng không nói.
Ông Công biết mình đoán đúng, tiếng tra hỏi hóa thành âm thanh than nhẹ, “Mặc kệ ngươi có mục đích gì, nhưng sự thật là ngươi đã giúp đỡ người thôn Hồ, nếu hôm nay vẫn chưa đào xong linh thảo, họ sẽ lại bị đám người của Thanh Phong Môn đánh chửi, ta thay mặt họ cảm tạ ngươi.”
“Ông Công, ông không cần cảm tạ ta, ông cứ coi như chúng ta làm vì lợi ích riêng là tốt rồi, không cần để trong lòng.” Du Tiểu Mặc nói.
Ông Công há hốc mồm, cửa phòng ốc truyền đến tiếng vang, như bị gió thổi qua, nhưng chưa đầy một giây, một tiếng “RẦM” vang lên chát chúa, cửa bị đạp bay, tiếng nói truyền vào.
“Vương ca, nơi này có người.”
Nghe nói thế, đám người đang đào linh thảo lập tức bỏ việc chạy tới, Vương ca chính là tên cầm đầu, nhưng cũng chỉ là lính tôm tướng cua của Thanh Phong Môn mà thôi, chậc chậc, Du Tiểu Mặc không đành lòng nhìn thẳng luôn.
Vương ca đi tới, nhìn thấy một già một trẻ bên trong, gã nhận ra Ông Công, bởi vì gã chính là kẻ phụ trách việc thu linh thảo ở thôn Hồ, còn Du Tiểu Mặc thì lạ hoắc, nhưng gã không biết rõ tất cả thôn dân ở đây, liền cho rằng hắn cũng vậy.
“Hóa ra còn có kẻ đang trốn, nói cho gia biết, đám thôn dân kia chạy đâu rồi?”
Vương ca đá ngã cái ghế gần nhất, một chân đạp lên thành ghế, thái độ hung tàn dữ dội. Hàng năm chúng lấy được thôn Hồ vài chục vạn cây linh thảo, tuy số lượng không nhiều, nhưng cũng có thu nhập thêm, nếu như thôn dân chạy hết, đợi lấy hết đám linh thảo này, sang năm làm gì có ai trồng nữa.
Thanh Phong Môn đã xem hết những thôn trang xung quanh, chỉ có đất của thôn Hồ mới phù hợp để trồng linh thảo.
Ông Công hừ lạnh một tiếng, không thèm trả lời.
Vương ca không có ý định hỏi lão già này, mỗi lần nhìn thấy bọn chúng cứ như đang nhìn kẻ thù giết cha, gã cũng biết chuyện của lão già, nhưng kẻ đến thu linh thảo mười năm trước không phải gã, mà là lão đại cấp trên của gã, về sau lão đại được đề bạt lên chức, gã mới nhận công việc này.
Vương ca nhìn khuôn mặt xa lạ của Du Tiểu Mặc, “Tiểu tử, hỏi ngươi đấy, thành thật trả lời cho gia, nếu nói dối nửa câu, ta sẽ làm ngươi sống không bằng chết.”
Du Tiểu Mặc đảo mắt một vòng, “Vương ca hả, xin lỗi nha, ta không biết.”
Vương ca rút đao ra, nện vào trên bàn, “Bây giờ thì biết chưa.”
Du Tiểu Mặc ra vẻ hết hồn: “Không ai nói cho ta, làm sao mà ta biết được.”
“Xem ra không muốn uống rượu mời mà thích rượu phạt đây!” Vương ca cầm đao, ánh mắt lóe lên tia hung mãnh, cười âm tàn.
Ông Công lập tức trốn sau lưng Du Tiểu Mặc.
Lần đầu tiên Du Tiểu Mặc được người ta ‘cầu bảo vệ’ đó, trong lòng giật mình ghê lắm, phải biết từ trước đến nay toàn hắn đi cầu người ta bảo vệ không à.
Ông Công cho là hắn mất hứng, khẽ nói: “Sao, một tiểu tử tứ chi kiện toàn như ngươi không nên bảo hộ một lão già tay trói gà không chặt như ta sao?”
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, ngài còn đi như bay được cơ mà.
“Ô, Vương ca, người này còn muốn ra tay với chúng ta kìa, xem ra không dạy cho hắn một bài học, hắn còn tưởng chúng ta vô dụng.” Thủ hạ của Vương ca lập tức cười lớn rất quái gở, nói tiếp: “Vương ca, mấy thứ yếu thế này cứ giao cho bọn em thu thập là được, hai ba lượt là xử xong ngay ấy mà.”
Vương ca lãnh đạm nói: “Được, nhưng không thể đánh chết.”
Thủ hạ lập tức vỗ ngực cam đoan.
Kết quả là gã bị Du Tiểu Mặc xử xong ba hai lượt, đầu còn đang bị chân hắn dẫm lên.
Khí thế này, rõ ràng thực lực của đối phương còn cao hơn chúng, Vương ca vừa sợ hãi vừa lo lắng, nhưng dù gì chúng cũng là người của Thanh Phong Môn, gã không tin tên này dám đối nghịch với Thanh Phong Môn.
“Ngươi là ai?”
Du Tiểu Mặc ngẩng đầu ưỡn ngực, “Người qua đường.”
Vương ca liếc mắt ra cửa, nói: “Ngươi biết kết cục của kẻ dám đối nghịch với Thanh Phong Môn không?”
Du Tiểu Mặc lắc đầu, “Không biết, nhưng ta biết nếu ngươi còn lui về sau, ta sẽ cho ngươi biết kết cục của kẻ dám đối nghịch với ta, bây giờ ngươi nên cân nhắc có nên tiếp tục lui về phía sau hay là nên đứng tại chỗ.”
Bước chân đang lui dần của Vương ca ngừng lại, hung tợn nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi muốn thế nào?”
Du Tiểu Mặc nhìn về phía Ông Công, “Ông Công, ông bảo nên xử lý gã thế nào đây?”
Ông Công nhìn chằm chằm vào Vương ca một lúc lâu, đột nhiên quay đầu qua một bên, “Do ngươi bắt, ngươi muốn xử lý thế nào là chuyện của ngươi.”
Du Tiểu Mặc sờ mũi một cái, “Vậy, giết chúng đi thì sao?”
Ông Công trợn tròn mắt.
Nghe hắn nói vậy, Vương ca đột nhiên nhảy dựng lên, hét lớn một tiếng rồi rút đao ra, dùng tư thế liều mạng xông về phía Du Tiểu Mặc, “Lão tử liều mạng với ngươi.”
Tâm lý kém quá!
Cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng biết vì sao lần nào Lăng Tiêu cũng thích nói câu này với hắn, cảm giác thật vi diệu, nhưng thực lực của Vương ca cũng chỉ cỡ Nguyệt cảnh, đánh bại gã chẳng có chút cảm giác thành tựu nào.
Du Tiểu Mặc đang giải quyết Vương ca nhanh gọn không chú ý tới, ánh mắt Ông Công nhìn hắn còn sáng hơn lúc trước, đợi Du Tiểu Mặc quay đầu lại, lão đã nhìn qua chỗ khác như không có chuyện gì xảy ra.
Du Tiểu Mặc giải quyết luôn cả ba tên bên ngoài, sau đó nhốt cả đám vào một phòng, tất cả đều bị hắn đập cho bất tỉnh.
Tuy ngoài miệng nói muốn giết chúng, nhưng hắn không muốn giết người vô duyên vô cớ, hơn nữa còn giết kẻ yếu hơn hắn nhiều như vậy. Du Tiểu Mặc bảo Ông Công chờ hắn một lát, sau đó chạy về phòng đôi vợ chồng già xách theo Thôn Kim thú và Kim Sí trùng, bởi vì cứ tới gần thạch động là chúng lại có dấu hiệu mất kiểm soát, cho nên hắn để mấy đứa lại trong phòng.
Đợi hắn quay về nơi Ông Công ở, mùi máu tươi xộc thẳng ra ngoài.
Hắn với đi vào, đã thấy Ông Công giơ cái gậy trong tay lên thật cao, sau đó đập mạnh vào đầu Vương ca, máu bắn tung tóe.
Du Tiểu Mặc cảm giác tam quan của hắn sắp nổ tung rồi.
Một lão nhân tuổi già tóc bạc trắng mà lại giết người không chớp mắt, còn đập thẳng vào đầu, nếu không phải lão không có sức, chắc đầu tên kia phải nát bấy như dưa hấu rồi.
Phải có bao nhiêu thù hận mới làm được việc này!
Ông Công thấy hắn trở về, yên lặng lau máu trên gậy, tập tễnh bước đi
, thoạt nhìn vô cùng cô đơn và đáng thương.
Này, ông già, bây giờ mới giả bộ đáng thương có phải đã quá muộn rồi không hả?
Du Tiểu Mặc nhìn thảm trạng của năm người, kỳ lạ là hắn chẳng có chút cảm giác gì, chép miệng tắc lưỡi, quả nhiên, hắn đã bị Lăng Tiêu làm hư rồi.
Đóng cửa lại, Du Tiểu Mặc đi ra khỏi phòng.