Lăng Tiêu đang nằm trên giường, hình như bị ánh mặt trời lây lan, tế bào trên toàn thân đều tản ra cảm giác buồn ngủ lười biếng, nghe thấy hắn nói mới miễn cường nhếch mí mắt.
“Em nói chủ nhân của ngọc giản là một người từ viễn cổ có thể luyện ra thải đan lục phẩm, tên là Đan Thanh?”
Du Tiểu Mặc gật đầu, “Không sai đâu, lúc em ở trong tường Thời Gian đã thấy một người đang giảng về con đường luyện đan của đan sư, chủ nhân của ngọc giản chính là ông ấy, hình như ông ta cũng là một đan sư cấp mười hai, tu vi khoảng lục phẩm.”
Lăng Tiêu chống khủy tay lên giường, “Bảo sao cấm chế của ông ta lại lợi hại một cách kì dị như vậy, xem ra, ngọc giản đã tồn tại hơn trăm triệu năm, hơn nữa… Phu nhân!”
Lăng Tiêu đột nhiên gọi hắn lại.
Du Tiểu Mặc ném cho y ánh nhìn nghi ngờ.
Lăng Tiêu ngồi thẳng dậy, nhìn hắn chằm chằm, “Phu nhân, em quá may mắn!”
“Có ý gì?”
Lăng Tiêu cười tủm tỉm nói: “Em biết hai chữ viễn cổ đại biểu cho cái gì không?”
Du Tiểu Mặc nhíu mày suy tư, cuối cùng cũng cho ra kết luận —— Sao hắn biết được!
Lăng Tiêu cũng không trông cậy hắn có thể đưa ra đáp án, lười biếng ngả lưng, “Trước kia ta đã nói với em rồi, đồ vật từ viễn cổ rất xa xôi lưu truyền đến hiện tại có lẽ đã thất truyền rất nhiều, như công pháp và kỹ pháp…”
“Không đúng.” Du Tiểu Mặc cắt ngang lời y, “Chẳng phải đại lục Thông Thiên có rất nhiều công pháp và kỹ pháp sao?”
“Đó là do người sau tự chế, công pháp và kỹ pháp thực sự thuộc về viễn cổ đều biến mất trong dòng thời gian dài dằng dặc này rồi, thứ quan trọng nhất với đan sư là đơn thuốc và linh thảo, nhưng tình huống còn nghiêm trọng hơn, trên điển tịch đã tình ghi lại tình huống linh thảo ở viễn cổ, truyền thuyết kể rằng thời viễn cổ linh thảo gần như mọc khắp nơi, đan sư không cần phải chạy quanh cũng có thể tìm được linh thảo mình muốn, giá cả cũng không cao đến thái quá như bây giờ.”
Du Tiểu Mặc lau nước miếng, “Tốt quá vậy, sao em không xuyên việt tới viễn cổ chứ?”
Vừa dứt lời, nhiệt độ trong phòng đã hạ xuống âm một trăm độ.
Du Tiểu Mặc rùng mình, ngẩng đầu đã thấy Lăng Tiêu nheo mắt đầy nguy hiểm, lạnh lùng nhìn hắn, Du Tiểu Mặc biết mình nói sai, vội vàng cười gượng bổ xung: “Viễn cổ không có anh thì em cũng không thèm.”
Lăng Tiêu khẽ hừ một tiếng, “Tuy đơn thuốc thời viễn cổ không mọc đầy đất như linh thảo, nhưng số lượng còn hơn bây giờ gấp trăm ngàn lần, nếu Đan Thanh mà em nói tới thật sự là đan sư viễn cổ, vậy thì đa số đơn thuốc trong ngọc giản hẳn là đã thất truyền từ lâu.”
Du Tiểu Mặc lôi ngọc giản ra, nịnh nọt nhào tới trước mặt Lăng Tiêu, “Bên trong có rất nhiều chữ em không biết, anh dịch giúp em đi.”
Lăng Tiêu nhìn hắn, cười đầy ẩn ý.
Da đầu Du Tiểu Mặc tê rần, hắn có dự cảm xấu lắm.
Lăng Tiêu đột nhiên cầm ngọc giản lên, “Dịch giúp em cũng được, nhưng hình như lâu lắm rồi em chưa đưa linh đan cho ta…”
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, rõ ràng mới đưa hôm trước mà.
Sau hôm từ giao dịch hội trở về, Lăng Tiêu thấy hắn lấy ra một lần gần mười viên linh đan, vì vậy đã lấy sạch linh đan trong túi hắn, bây giờ hắn chẳng còn viên nào, hơn nữa vừa mới qua hai ngày chứ mấy.
“Một ngày không ăn như cách ba thu, ta đợi hai năm rồi.” Lăng Tiêu như biết được suy nghĩ của Du Tiểu Mặc, tặng cho hắn một nụ cười tươi rói.
“Được rồi, em sẽ luyện thêm cho anh mấy viên linh đan.”
“Định đuổi ta bằng mấy viên?”
“Hơn mười?”
“Thêm một số không đằng sau đi.”
“… Anh đi cướp đi.”
Cuối cùng, Du Tiểu Mặc đáp ứng đợi hắn luyện ra viên thải đan thứ nhất sẽ đưa cho y, Lăng Tiêu mới ngừng “hồ đồ” giúp hắn dịch đơn thuốc vào trong một chiếc ngọc giản khác.
Du Tiểu Mặc đếm kỹ, phát hiện bên trong có cả đơn thuốc từ cấp một đến cấp mười hai, cực kỳ đầy đủ, đa số là đơn thuốc hắn chưa bao giờ nghe nói qua, đúng là hỗn tạp. Ngoài ra, hắn còn phát hiện một đơn thuốc khiến hắn ngạc nhiên quá chừng, Luân Hồi đan – loại thải đan lục phẩm mà nhị sư huynh Vệ Bạch cần.
Bây giờ hắn đã hiểu, vì sao với thực lực của Thương Minh mà lâu như thế vẫn chưa tìm được đơn thuốc Luân Hồi đan, hóa ra đây là đơn thuốc từ viễn cổ.
“Lăng Tiêu, liệu chúng ta có nên nói cho Phó Thương Khung luôn không, bảo là đã tìm được đơn thuốc Luân Hồi đan rồi ấy?” Du Tiểu Mặc kích động nói.
“Bây giờ thì chưa được.” Lăng Tiêu nói.
“Vì sao?” Du Tiểu Mặc không hiểu.
Lăng Tiêu phát hiện hình như trước mặt y, tiểu tình nhân của y gần như không muốn động não, mỗi lần có nghi vấn là há miệng hỏi vì sao, càng ngày càng có xu thế ỷ lại vào y, có điều, đây là chuyện tốt.
“Đơn thuốc của em ở đâu ra?”
Du Tiểu Mặc há miệng định đáp, đột nhiên dừng lại, hắn hiểu rồi, nếu lấy ra như vậy nhất định Phó Thương Khung sẽ cảm thấy kỳ quái, cho nên bây giờ cần phải tìm một cơ hội.
“Vậy đợi em tìm hết linh thảo cần dùng cho Luân Hồi đan rồi nói cho ông ta, sao nào?”
Lăng Tiêu nói: “Thứ Phó Thương Khung thực sự cần là đơn thuốc, còn linh thảo hả, với năng lực của lão hẳn là đã thu thập đủ từ lâu rồi.”
“Thật không, tại sao ông ta còn nhờ em tìm linh thảo chứ?” Du Tiểu Mặc có cảm giác bị lừa đảo.
“Ngốc, em có thể đảm bảo chỉ cần một bộ linh thảo là luyện được ra Luân Hồi đan ngay không?”
“Không thể…”
Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc tìm người gọi Kiều Vô Tinh xuống, Cửu Dạ đang ở trong phòng minh tưởng, bởi vì từ tầng bảy mươi trở lên chỉ có các viện sinh tầng trên mới vào được.
Sau khi Kiều Vô Tinh xuống, Du Tiểu Mặc nói tới quyết định của mình, hắn muốn khiêu chiến quy tắc đặc biệt, Kiều Vô Tinh bảo hắn hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt, tới chiều là an bài được, sau đó đi thông báo cho sư phụ.
Du Tiểu Mặc còn tưởng phải mai hoặc hôm sau, không ngờ nhanh vậy.
Nghe thấy hắn cằn nhằn, Lăng Tiêu mỉm cười: “Với ánh mắt của hai lão già kia, hẳn là đã nhìn ra tu vi của em đang ở cấp mười trung phẩm đỉnh phong, nói cách khác, chỉ ném một bước là lên tới thượng phẩm rồi, mà tốc độ lên cấp của em, có thể sẽ đột phá ngay trong ngày mai cũng nên.”
“Như vậy thì dù kiểm tra cũng không biết em có linh thủy hay không chứ gì?”
“Đúng, nếu em có tu vi thượng phẩm thì không cần dùng linh thủy để tăng phẩm giai của linh đan nữa, bọn hắn lại không thể luyện thải đan nhất phẩm để khi dễ em, cho nên chỉ có thể tranh thủ lúc tu vi của em còn ở trung phẩm liền ra tay.”
“Oa, thật là nham hiểm.”
Hiệu suất làm việc của Kiều Vô Tinh rất nhanh, có lẽ nên nói là sư phụ của hắn không thể chờ đợi được, mới đi ra ngoài chưa đầy nửa canh giờ đã trở lại, nói cho hắn biết thời gian thi đấu là vào một giờ chiều, bởi vì có trận đấu diễn ra ở nơi đặc biệt, cho nên buổi chiều sẽ tới sớm để đón hắn.
Du Tiểu Mặc đáp ứng, một giờ chiều, gấp gáp như vậy, dù hắn muốn tranh thủ dùng linh đan tăng tu vi cũng không được.
Khoảng mười hai giờ ba mươi, Kiều Vô Tinh có mặt đúng hẹn, đi cùng còn có mấy người nữa.
Đại khái là nghe nói Du Tiểu Mặc muốn khiêu chiến quy tắc đặc biệt, cho nên cả đám đều chạy xuống hóng hớt, Tiêu Dao Viện không có quy định cấm người ngoài quan sát.
Du Tiểu Mặc dứt khoát bảo Lăng Tiêu đi cùng.
“Du Tiểu Hắc, không ngờ ngươi to gan lớn mật như vậy, còn dám khiêu chiến quy tắc đặc biệt.” Thiên Tâm vẫn tùy tiện như trước, “Theo ta được biết, từ lúc Cự Vô Phách thành lập cho đến nay, người khiêu chiến thành công không hơn một trăm đâu, hơn nữa người thành công ngay lần khiêu chiến đầu tiên chỉ đếm được trên đầu ngón tay.”
“Chỉ đến được trên đầu ngón tay, vậy tức là đã có mấy người thành công, thế thì ta vẫn còn cơ hội.” Du Tiểu Mặc lơ đễnh nói.
“Đừng tưởng ngươi lợi hại hơn Vô Tinh ca ca là ngon, ngươi phải biết, những người khiêu chiến thành công kia có tu vi cao hơn ngươi.” Thiên Tâm có chủ ý đả kích hắn.
“Cứ chờ xem.”
“Ta chờ xem ngươi bẽ mặt.”
Địa điểm khiêu chiến được đặt tại hội trường tầng bảy mươi của Cự Vô Phách, thời điểm bọn hắn chạy đến, trong hội trường đã có người.
Vừa đi vào, Du Tiểu Mặc cũng cảm giác vô số ánh mắt rơi trên người hắn, dò xét, tìm tòi, hiếu kỳ, vân vân…, ai ai cũng mang gương mặt lạ lẫm hắn chưa bao giờ gặp qua, nhưng hắn có thể cảm giác được thực lực của những người này rất mạnh.
“Bọn họ đều là cường giả ở tầng tám mươi trở lên, mỗi người đều có nguồn tin riêng, nghe nói có người muốn khiêu chiến quy tắc đặc biệt, thấy hứng thú nên tới xem sao.” Kiều Vô Tinh giải thích.
Yết hầu của Du Tiểu Mặc chuyển động, bảo sao thực lực mạnh như vậy, hóa ra là từ phía trên, không hổ là Tiêu Dao Viện, đúng là ngọa hổ tàng long!
Thời gian vẫn chưa tới, vị đạo sư kia chưa có mặt.
Cửu Dạ và mấy người nữa cũng tới, ngay cả An Kiều mà lâu lắm Du Tiểu Mặc không gặp cũng có mặt, ánh mắt An Kiều nhìn hắn không còn lộ ra oán hận nữa, chỉ bình tĩnh nhìn về phía bọn hắn rồi cúi đầu xuống.
Thiên Tâm chú ý tới tầm mắt của An Kiều, cười gian: “Ngươi vẫn chưa biết phải không, sư phụ của An Kiều đã về, ông ta là người lý trí, nghe nói An Kiều lại lên cơn điên đi kết thù với người khác liền dạy dỗ hắn một trận, bây giờ hắn an phận như một đứa cháu trai ngoan.”
“Thiên Tâm, cẩn thận một chút, bị hắn nghe thấy, hắn sẽ liều mạng với muội đó.” Kiều Vô Tinh quay đầu chỉ trích.
Thiên Tâm thè lưỡi, “Biết rồi mà!”