Buổi chiều hôm sau, trên bàn đã có thêm một tờ giấy.
Trong giấy viết là vì lí do an toàn, hai người hãy tới một bến cảng vô danh trên đảo Kình để gặp mặt, sợ họ không biết bến cảng nhỏ kia ở đâu, bên cạnh còn có một tấm bản đồ kèm theo.
Du Tiểu Mặc liếc nhìn liếc vo tờ giấy thành một cục nhét vào trong túi, nói với Lăng Tiêu: “Trên tờ giấy nói chúng ta tới bến cảng vào chạng vạng tối, chỉ có hai người chúng ta, hay phải đợi người tên Hải Sơ kia nữa?”
“Không cần.” Lăng Tiêu bác bỏ không chút suy nghĩ, trong mắt lộ ra ý cười quỷ dị, “Đã để lại giấy bảo chúng ta đi, vậy cứ làm như ‘hắn’ mong muốn là được.”
Du Tiểu Mặc cảm thấy nét mặt tên này như chuẩn bị làm chuyện xấu.
Nhưng hắn không đoán được suy nghĩ của Lăng Tiêu, đành phải ôm một bụng nghi hoặc đợi đến chạng vạng tối đi cùng y tới bến cảng nhỏ kia.
Cảng khẩu nằm ở vị trí khá vắng vẻ, bọn họ càng đi người càng ít, cuối cùng chẳng còn một bóng người, gọi là bến cảng nhỏ nhưng thật ra là một bến cảng bỏ hoang, từ khi đảo Kình phát triển, bến cảng nhỏ này nằm ở vị trí không tốt, lại không thỏa mãn được yêu cầu, cho nên đã bị bỏ hoang từ rất lâu.
Đi từ xa, Du Tiểu Mặc đã thấy hai bóng người đứng ở cảng khẩu.
Người hẹn họ tới gặp mặt là một già một trẻ, hai người đều mặc đạo bào màu xanh, trên tóc chỉ cài một cây trâm màu xanh lục.
Tuy chưa được tận mắt nhìn thấy người của Huyền Quy tộc, nhưng hình tượng có vẻ cũng giống lắm.
“Tại hạ họ Huyền, tên Thịnh, hai vị chính là người muốn tìm Huyền Quy tộc?” Lão giả mặc áo bào xanh nghe được tiếng bước chân, quay người lộ ra một khuôn mặt hiền lành, lão để chòm râu màu hoa râm như râu dê, nụ cười nhẹ nhàng, thoạt nhìn không có vẻ gì đáng ghét.
Thấy lão tự xưng là người của Huyền Quy tộc, Du Tiểu Mặc đánh giá hai người từ đầu tới chân, xét từ khí tức thì có vẻ đúng là Huyền Quy tộc, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu không tỏ vẻ gì, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười đầy ẩn ý, “Đúng vậy, đúng là chúng ta.”
Trong mắt Huyền Thịnh lộ ra một tia vui mừng mờ ám, “Lão phu đã nghe Long lão nói, Mạc Cảnh của Linh Quy tộc nhờ các ngươi tới đây, nói là có lời muốn truyền đạt cho chúng ta, không biết là chuyện gì?”
“Hắn nói hắn có chuyện quan trọng phải nói cho các ngươi, nhưng giữa đường lại bị mai phục, bản thân đã trọng thương, không thể nào đích thân tới, cho nên muốn gọi tộc nhân của Huyền Quy tộc tới đón hắn.” Lăng Tiêu thảm nhiên nói.
Du Tiểu Mặc kinh ngạc liếc y.
Không phải là giao tiểu ô quy cho họ hả, sao giờ lại nói chệch đi vậy nè, chẳng lẽ… Lăng Tiêu thật sự muốn giữ tiểu ô quy lại cho hắn?
Du Tiểu Mặc nghĩ mà = 口 =, chắc không phải đâu ha, cơ mà Lăng Tiêu cũng hay làm mấy chuyện thế này lắm.
Có vẻ Huyền Thịnh không hài lòng với đáp án này, nhăn chặt hàng lông mày màu trắng, rồi lại nhanh chóng thả lỏng lên, châm chước vài giây mới lên tiếng: “Công tử xác định Mạc Cảnh chỉ nhờ các ngươi truyền lại những lời này, hắn có giao gì đó cho các ngươi không?”
Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt nhìn lão giả.
Đáng lẽ, người này phải hỏi Mạc Cảnh đang ở đâu chứ, dù Mạc Cảnh là người của Linh Quy tộc, nhưng cùng là Quy tộc, tộc nhân gặp nạn, Huyền Quy tộc không vô tình tới nỗi chẳng thèm hỏi han một câu chứ hả.
Hắn cảm thấy có lẽ hắn đã biết vì sao Lăng Tiêu không tiết lộ về tiểu ô quy cho họ rồi.
Lăng Tiêu đột nhiên lạnh mặt, “Các hạ nói thế là có ý gì?”
“Các hạ hiểu lầm rồi, lão phu không có ý đó, nếu không có gì, vậy là do lão phu nghĩ lầm.” Huyền Thịnh nghe xong là biết y đã hiểu lầm, vội vàng giải thích.
“Thúc thúc, nói nhảm với chúng nhiều như vậy làm gì, bọn chúng có thể nhìn thấy Huyền Quy tộc chúng ta lúc sinh thời đã là may mắn lắm rồi, ngài chẳng việc gì phải nói chuyện với chúng khách khí như thế.” Nam tử trẻ tuổi bên cạnh Huyền Thịnh lên tiếng, giọng điệu rất bất mãn.
Trong mắt gã, có thể nhìn thấy Huyền Quy tộc chính là vinh hạnh của loài người.
Trong mắt Huyền Thịnh lóe lên một tia khác thường, có vẻ đã bị lời nói của nam tử làm dao động, nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi, lão sẵng giọng, cảnh cáo: “A Trạch, ngươi quên quy củ của Huyền Quy tộc rồi hả, tại sao lại ăn nói với ân nhân như thế!”
Huyền Trạch không nói gì, vẻ khinh thường trên mặt càng rõ ràng hơn.
“Nghe đồn Huyền Quy tộc đối nhân xử thế rất khiêm tốn, hóa ra không hơn gì cái này.” Du Tiểu Mặc so sánh nam tử tên A Trạch này với Huyền Minh đã gặp ở núi Miên Miên một chút, có thể nói cả hai người hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp.
Tuy Huyền Minh chậm rãi, nhưng lại lộ ra vẻ khôn khéo, tuyệt đối không phải là người sẽ coi thường người khác, bảo sao một người trở thành đại biểu của Huyền Quy tộc, một người lại chẳng có tiếng tăm gì, xem ra dù là người một nhà, tính cách vẫn trái ngược như trời nam đất bắc.
“Nam nhân tên Mạc Cảnh kia đang chữa thương ở sơn mạch Vân Sơn.”
Du Tiểu Mặc dứt khoát nói đáp án cho họ, nói xong liền kéo Lăng Tiêu chuẩn bị bỏ đi, bảo hắn giao tiểu ô quy cho loại người này thì thật có lỗi, có lẽ hắn nên suy tính xem có nên đem tiểu ô quy làm của riêng không.
“Chờ một chút!”
Huyền Thịnh vội vàng gọi hắn lại, không có thể, lão còn chạy tới trước mặt chặn họ lại.
Du Tiểu Mặc nhíu mày, càng lúc càng phản cảm, tức giận: “Những gì cần nói đã nói hết rồi, các ngươi còn muốn gì nữa?”
Huyền Thịnh vuốt râu, bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Lão phu chủ muốn hỏi một chút, công tử xác định Mạc Cảnh đang ở sơn mạch Vân Sơn?”
Không trách lão nghi ngờ, bởi vì sơn mạch Vân Sơn chính là nơi Mạc Cảnh bị Hình Thất và đồng bọn đuổi giết, suýt nữa thì bỏ mạng.
Du Tiểu Mặc nghe mà không khỏi nheo mắt lại, lão già này có vấn đề, một người không biết chuyện gì sao có thể tùy tiện nghi ngờ lời người khác nói, mà còn ra vẻ không tin nữa chứ, trừ phi lão đã sớm biết Mạc Cảnh gặp nạn ở sơn mạch Vân Sơn.
Dù Mạc Cảnh có bị trọng thương thì cũng không thể ở lại nơi nguy hiểm như vậy, ai biết Hình Thất có quay lại hay không, ở lại đó chỉ có nước chết.
Hiển nhiên Huyền Thịnh cũng biết chuyện này, lời nói của lão khiến Du Tiểu Mặc nghi ngờ, nói không chính lão cũng cùng một duộc với Hình Thất.
“Ngươi cứ luôn nghi vấn lời nói của chúng ta, xem ra ngươi còn biết rõ hơn chúng ta nữa.” Lăng Tiêu nhướn mày, đồng tử màu đen bắn ra ánh mắt sắc bén, giọng điệu khẳng định.
Ánh mắt Huyền Trịnh trầm xuống, sắc mặt cũng trở nên âm u khó đoán, không phản bác lại ngay, sự do dự này chứng minh cho lời buộc tội của Lăng Tiêu.
“Thúc thúc, đã bị bọn hắn biết, chúng ta không cần che giấu nữa.” Huyền Trạch đã sớm muốn vạch mặt, đúng là Huyền Quy tộc đối nhân xử thế rất khiêm tốn, nhưng không bao gồm chúng, gã ghét nhất là loài người và lũ yêu thú cấp thấp kia.
Chuyện đã tới nước này, Huyền Thịnh có giải thích hai người cũng không tin tưởng, dứt khoát xé rách bộ mặt giả nhân gỉa nghĩa, giờ phút này khuôn mặt hiền hòa kia đã bị khinh thị và ngạo mạn thay thế.
“Đúng vậy, chúng ta biết rất rõ về chuyện của Mạc Cảnh, nếu không phải thế, chỉ sợ đã bị các ngươi lừa gạt, nhưng có vẻ các ngươi cũng đã sớm nhìn thấu thân phận của chúng ta phải không?
“Dựa vào lời nói chồng chất lỗ hổng kia á… Có không muốn biết cũng khó.” Du Tiểu Mặc khinh bỉ.
“Ngươi—— “ Ánh mắt Huyền Thịnh trở nên tàn độc.
“Ngươi cái gì mà ngươi, chẳng lẽ ta nói không đúng à? Có đóng kịch cũng phải diễn cho đạt, bị người ta nhìn thấu dễ như vậy, ta thật hoài nghi chỉ số thông minh của các ngươi còn thấp hơn ta đó.” Thời điểm nói đến chỉ số thông minh, giọng điệu của Du Tiểu Mặc hùng hồn lắm cơ, nhờ sự đã kích mà Lăng Tiêu dành cho hắn, bây giờ hắn đã thừa nhận chỉ số thông minh của mình thấp rồi.
Lăng Tiêu giữ lại chút mặt mũi cho hắn, liền nói: “Em nói sai rồi, hai kẻ này là âm ba số, em chỉ âm có hai số thôi, đâu thể so sánh.”
Du Tiểu Mặc sửng sốt một chút, vô thức đáp lại: “Anh nói đúng!”
Nói xong nét mặt hắn liền rạn nứt, phi phi phi, ai âm hai số chớ, chỉ số thông minh của hắn không hề âm hai số nhé.
“Các ngươi nói đủ chưa, nói đủ rồi thì thành thành thật thật nói tin tức của Mạc Cảnh ra, nói không ta sẽ cho các ngươi có đến mà không có về.” Cả người Huyền Trạch tràn ngập lệ khí, hai đầu lông mày quanh quẩn vẻ sát ý khát máu, hiển nhiên đã có dấu hiệu nhập ma.
Du Tiểu Mặc nhìn thấy bộ dạng của gã liền ngơ ngác, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến một người nhập ma đó.
Cái gọi là nhập ma chính là lúc lên cấp không giữ vững tinh thần, bị tâm ma len lỏi vào trong trí óc, bình thường loại người này sẽ có hai kết cục, một là chết ngáp.
Hai là lên cấp thuận lợi, nhưng từ nay về sau sẽ bị tâm ma ám ảnh, cả người như bị ma vật quấn thân, tính tình càng ngày càng nóng nảy, lúc nổi giận mắt sẽ đổi sang màu đỏ, trí óc chỉ nghĩ đến giết người, thời điểm ánh mắt của hắn hoàn toàn biến thành màu đỏ, chứng tỏ hắn đã hoàn toàn biến thành ma vật.
Nếu gặp phải tình huống này, lần lên cấp sau sẽ cực kỳ nguy hiểm, đến giờ gã Huyền Trạch này vẫn chưa chết, xem ra oán khí của gã không nhỏ.
“A Trạch, tỉnh táo!”
Huyền Thịnh chứng kiến hình dạng của gã, giận tái mặt, dù khi nhập mã sức chiến đấu sẽ tăng gấp bội, nhưng hậu quả càng đáng sợ hơn.
“Thúc thúc, ngài lo gì.” Huyền Trạch không rõ lão đang lo lắng cái gì, “Không ai biết chúng ta gọi hai kẻ này ra ngoài, dù Hải Sơ phát hiện tình huống kì lạ, đợi chúng ta xử lý hai kẻ này, hắn sẽ không tìm được chứng cớ gì, chỉ cần bọn hắn rơi vào tay chúng ta, con sẽ có cách để chúng khai ra nơi Mạc Cảnh đang ở.”
Dù Huyền Thịnh biết chuyện Mạc Cảnh gặp nạn, nhưng lão không biết người cứu Mạc Cảnh chính là Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu.
Trên thực tế ngoại trừ Mạc Cảnh, dù là Hình Thất và Cao Ân cũng không biết về thân phận của họ, chỉ biết là hai người xa lạ chưa gặp bao giờ đã cứu Mạc Cảnh đi.
Huyền Thịnh bị thuyết phục, hai người không thể đi ra ngoài quá lâu, nếu không sẽ khiến tộc nhân hoài nghi, cho nên lần này phải tốc chiến tốc thắng, sức chiến đấu của Huyền Trạch không kém gì Huyền Minh, đợi gã đánh bại thiếu niên kia, có thể giúp lão một tay.
Bởi vì Lăng Tiêu không muốn để người khác biết rõ tu vi thật sự của y, cho nên từ trước đến nay đều tận lực áp chế tu vi, trừ phi gặp phải người có thực lực cao hơn, nếu không ai nhìn vào cũng chỉ thấy được tu vi đã áp chế.
“Chúng ta mỗi người một tên.” Du Tiểu Mặc đề nghị với Lăng Tiêu, giọng điệu tràn đầy phấn khởi.
Lăng Tiêu nhướn mày, “Em chắc chứ?”
“Đương nhiên.” Du Tiểu Mặc gật đầu khẳng định, thực lực của Huyền Trạch là cấp mười một một sao, so với tuổi của gã đúng là rất đáng gờm, người bình thường có tu luyện vạn năm cũng chưa chắc đã có được thành tựu này, gã có tư cách ngạo mạn, nhưng hắn càng kiêu ngạo hơn, bây giờ hắn rất muốn đánh cho tên này lật ngửa luôn.
“Tốt lắm.”
Mỗi người một tên, thoạt nhìn rất công bằng.
Huyền Trạch cũng muốn vậy, so với Du Tiểu Mặc, gã còn lo lắng hơn nếu Lăng Tiêu nhúng tay.
“Có giỏi thì theo ta!”
Huyền Trạch ném lại câu này, quay người bay về phía biển.
Du Tiểu Mặc rất rất muốn đập cho tên này ngã ngửa xuống biển, chắc khi ấy sắc mặt gã sẽ đẹp lắm, nhưng lần này do chính bản thân hắn đề nghị, chỉ dừng hai giây liền đi theo.
Trên bến cảng nhỏ chỉ còn lại Lăng Tiêu và Huyền Thịnh.
“Lão phu khuyên các ngươi một câu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đối nghịch với Huyền Quy tộc không có kết cục tốt đâu.” Huyền Thịnh ngạo mạn nhìn Lăng Tiêu, nếu như có thể, lão không muốn ra tay, bởi vì gây ra động tĩnh quá lớn sẽ khiến người khác chú ý, nhỡ Hải Sơ mà phát hiện thì phiền toiá.
Lăng Tiêu nhìn lão, cười đầy ẩn ý, “Phản đồ của Huyền Quy tộc cũng có thể đại biểu cho Huyền Quy tộc ấy hả?”
Mặt Huyền Thịnh trầm xuống, âm u nói: “Xem ra không thể bỏ qua cho các ngươi rồi, các ngươi đã biết quá nhiều, chỉ khi các ngươi chết ta mới có thể an tâm.”
Nói xong, linh lực mênh mông bạo phát ra khỏi cơ thể lão, uy áp của cường giả như mũi khoan bay thẳng về phía Lăng Tiêu, như muốn dựa vào khí thế đè bẹp y.
Ngay lúc mũi nhọn sắp đụng phải Lăng Tiêu, bóng người đứng yên biến mất trong nháy mắt.
Khí thế của Huyền Thịnh rơi vào khoảng không.