Tuy chỉ cho vào không cho ra, nhưng thành Tự Nhiên đâu thể giữ nguyên hiện trạng thế này mãi được.
Một người có thể nghĩ thì những người khác cũng nghĩ ra được, chính vì vậy có không ít người muốn vào thành, trước mắt ngoại trừ một đống người lớn đứng ngoài hóng hớt, thì những người khác đều quy củ xếp hàng.
Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu cũng là một trong những thành viên đứng nhìn.
Hắn nghĩ hắn biết vì sao Mạc Cảnh lại hẹn gặp bọn họ trong thành Tự Nhiên rồi.
Hóa ra là bị nhốt bên trong không ra được, cho nên đành phải nhờ người truyền tin cho hắn, bảo sao hắn đã đến đây mà Mạc Cảnh lại không xuất hiện.
“Muốn vào không?”
Người nói câu này không phải là Du Tiểu Mặc, mà là Lăng Tiêu.
Tình hình thế này chứng tỏ trong thành Tự Nhiên đang phát sinh chuyện phiền toái gì đó, mà việc bọn hắn cần làm nhất lúc này chính là tránh phiền toái, vì thế Lăng Tiêu mới đưa quyền quyết định cho Du Tiểu Mặc, xem hắn muốn vì linh thảo của Mạc Cảnh mà dính vào phiền toái, hay là rời đi ngay bây giờ.
Du Tiểu Mặc do dự hai giây, gật gật đầu.
Trên người họ đã có đủ thứ phiền toái rồi, thêm một chuyện cũng chẳng khác gì.
Huống chi cách đây không lâu bọn hắn mới rời khỏi thành Tự Nhiên, mà kẻ mạnh nhất thành chính là bại tướng dưới tay Lăng Tiêu, muốn đi ra cũng quá đơn giản.
“Vậy thì thì vào thôi.”
Lăng Tiêu không có ý kiến, y hiểu suy nghĩ của Du Tiểu Mặc, nếu bỏ qua cơ hội lần này, chẳng biết tới khi nào mới liên lạc được với Mạc Cảnh.
Hai người đi tới cuối đội ngũ, xếp hàng.
Tuy kiểm tra nghiêm ngặt, nhưng tốc độ rất nhanh, chỉ tầm ba mươi phút đã tới lượt họ, thủ vệ đánh giá Du Tiểu Mặc từ đầu đến chân rồi để hắn vào, chỉ đơn giản như vậy.
“Ngươi tên là gì?”
Du Tiểu Mặc vừa đi vào, chợt nghe thấy âm thanh của thủ vệ, phía sau hắn chính là Lăng Tiêu, nhìn lại, quả nhiên thủ vệ đang hỏi Lăng Tiêu, rõ ràng mới nãy có hỏi han gì đâu.
“Lăng Tứ.” Lăng Tiêu nghiêm túc trả lời.
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái.
Xét thấy bây giờ bọn hắn đang là danh nhân, hơn nữa còn là danh nhân vinh quang đột đỉnh luôn ấy, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu quyết định không để lộ tên, nếu có người hỏi thì nói bừa một danh tự là được.
Thủ vệ dùng vẻ mặt vô cùng nghi hoặc đánh giá y, “Từ đâu tới, muốn vào thành làm gì?”
Lăng Tiêu đáp: “Tới từ sông Hoạt Thủy, vào thành tìm bạn.”
Du Tiểu Mặc cảm thấy thủ vệ này tốt số ghê, hiếm lắm Lăng Tiêu mới trả lời thành thật như vậy đó nha, hâm mộ quá đi mất!
Thủ vệ lại hỏi thêm mấy câu, Lăng Tiêu đều trả lời hời hợt, cuối cùng đại khái là tìm mãi không thấy điểm gì đáng nghi vấn, cuối cùng thủ vệ cũng để cho y vào thành.
Mạc Cảnh nói cho họ biết hắn ở thành Tự Nhiên, nhưng không nhắc gì đến địa điểm và giờ giấc, chỉ nhờ Huyền Minh nói đợi họ vào thành, tự hắn sẽ tới tìm họ.
Hai người liền chọn một quán rượu náo nhiệt nhất.
Đại sảnh quán rượu đang có rất nhiều người tụ tập, một bàn ít nhất cũng phải có hai người, đang líu ríu thảo luận chuyện đóng thành mấy hôm nay, có vẻ không ai biết lí do vì sao, rất nhiều người đang suy đoán nguyên nhân.
Lệnh đóng thành do Hắc Hùng hạ xuống.
Có người nói Hắc Hùng muốn tìm người đã đánh bại gã ngày ấy, cũng có người nói là đang bắt trộm, hình như Hắc Hùng bị mất thứ gì đó rất quan trọng.
Tóm lại đều do mọi người suy đoán, nhưng suy đoán nào cũng bị phản đối.
“Không thể nào định tìm chúng ta được, chẳng lẽ gặp ăn trộm thật?” Du Tiểu Mặc vừa rót cho Lăng Tiêu một chén trà nóng, vừa phấn khích suy đoán, nói tới ăn trộm, hắn bỗng nhớ ra một người.
Người mà bọn họ gặp ở hành lang không gian – Đạo Vân, tên này từng nói hắn là đồ đệ của Đạo Thần trên Thập Thần Bảng, nhưng từ sau khi rời khỏi Bắc Động, bọn họ chưa từng gặp lại, cũng không nghe nói tin tức gì về Đạo Thần, không biết Đạo Vân đã tìm được sư phụ chưa, cũng chẳng biết đã vượt qua thử thách của sư phụ hắn chưa.
Lăng Tiêu nhấp trà, “Trộm là giả, tìm người mới là thật.”
Du Tiểu Mặc vừa định thốt lên ‘Chẳng lẽ đang tìm chúng ta’, nhưng lại cảm thấy câu này rất ngu xuẩn, vội vàng che miệng mình lại.
“Anh cho rằng Hắc Hùng đang tìm ai?”
“Không biết!”
Du Tiểu Mặc bị sự dứt khoát của Lăng Tiêu làm cứng họng, hắn còn đang chờ mong Lăng Tiêu liệu sự như thần cơ mà, uổng công ghê, nghĩ nghĩ, hắn lại không cam lòng hỏi thêm: “Sao anh chắc chắn là đang tìm người?”
“Nếu không phải tìm người thì việc gì phải cho vào những không cho ra, hơn nữa vào thành còn kiểm tra nghiêm ngặt như vậy, rõ ràng bọn hắn không chỉ muốn tìm một người, mà còn lo lắng có người sẽ tới tiếp ứng cho người kia.”
“Anh thông minh ghê!” Du Tiểu Mặc khen ngợi, hai mắt sáng lấp lánh.
“Không, là do em quá ngốc.”
“…”
Chờ đợi trong quán rượu khoảng một canh giờ, mặt trời đã xuống núi, bầu trời được ráng chiều nhuộm thành một màu đỏ rực, khiến khuôn mặt mọi người bị phản chiếu cũng trở trên hồng hồng.
Du Tiểu Mặc nhìn sắc trời một chút, chắc đêm nay phải ở lại rồi, đành phải thuê một phòng từ chỗ chưởng quầy. Thực ra hắn rất nghi ngờ không biết liệu Mạc Cảnh có tìm được bọn hắn hay không, dù sao thành Tự Nhiên cũng khá đông người, nhất là sau khi đóng thành, mặt trời đã xuống núi nhưng vẫn có thể thấy một đám người đi đi lại lại trên đường.
Màn đêm buông xuống, tối lửa tắt đèn.
Đúng là thời khắc tuyệt vời để ăn trộm.
Vì vậy, căn phòng của Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu được trộm ưu ái rồi.
“Đừng, ta không phải là ăn trộm.” Âm thanh khổ sở vì bị dtm dẫm chân lên người của ‘tên trộm’ truyền tới, vừa mới mò vào cửa sổ, đã bị Du Tiểu Mặc cảnh giác vạn phần đạp lăn.
Du Tiểu Mặc sững sờ, sao giọng nói này quen tai thế nhỉ.
Cả phòng chỉ có ánh trăng mờ ảo chiếu sáng, Lăng Tiêu ngồi trên giường, một tay chống cằm, phát ra tiếng cười trầm thấp, “Hắn là Mạc Cảnh.”
Du Tiểu Mặc lập tức buông tay, nhìn kỹ mới thấy đúng là Mạc Cảnh, lúng túng đỡ người ta dậy, Du Tiểu Mặc vỗ vỗ y phục của hắn, ngượng ngùng cười nói: “Ngươi không sao chứ?”
Mạc Cảnh vặn vặn cái eo tội nghiệp, nhe răng nói: “Ngươi có thể thử bị đạp một phát xem, ta cam đoan tư vị kia sẽ để cho ngươi cả đời khó quên.”
Du Tiểu Mặc càng ngượng ngùng hơn, nhưng vẫn không nhịn được mà cãi lại: “Ai bảo ngươi không đi cửa chính, còn bày đặt nhảy cửa sổ, ta cứ tưởng là người xấu chứ.”
“Nếu ta không nhảy từ cửa sổ vào, chắc giờ đã bị bắt lại.” Mạc Cảnh đâu có muốn, nhưng hiện tại hắn đang bị truy nã, lại không thể ra khỏi thành, nếu không cẩn thận một chút sao có thể đợi được hai người này.
“Sao ngươi lại bị truy nã?”
Nghe đến đây, Du Tiểu Mặc lập tức hiểu người mà thành Tự Nhiên đang tìm chính là Mạc Cảnh, hắn không ngờ được, Mạc Cảnh thân mang trọng trách, sao lại vô duyên vô cớ đi gây phiền toái.
Mạc Cảnh khoát tay, ngồi xuống bên cạnh bàn, “Hình Thất và Cao Ân đã đuổi tới, có vẻ bọn chúng có giao tình với Hắc Hùng, ngay thời điểm ta muốn ra khỏi thành, Hắc Hùng liền hạ lệnh phong tỏa, cho nên ta đã bị nhốt ở đây gần bảy ngày rồi.”
“Ngươi thật đáng thương!” Du Tiểu Mặc đồng tình nói.
Mạc Cảnh tràn đầy đồng cảm, đang muốn nói đôi lời cho hợp với bầu không khí, chợt nghe thấy Du Tiểu Mặc hỏi.
“Linh thảo của ta đâu?”
“…”
Mạc Cảnh khụ một tiếng, lấy một cái túi trữ vật ra ném cho Du Tiểu Mặc, “Linh thảo bên trong không nhiều lắm, là những gì ta lấy được lúc này, dựa theo lời ngươi nói, có hạt giống, có cây non, cũng có thành thục, nhưng thành thục rất ít.”
Du Tiểu Mặc nhìn một chút, linh thảo ở Tây Cảnh thật phong phú, trong số linh thảo Mạc Cảnh thu thập được, có nhiều loại hắn chưa từng gặp qua, đa số là hạt giống, nhưng cũng không thiếu cây non, chỉ cần thêm tâm tư bồi dưỡng, thời gian sẽ ngắn hơn trồng từ hạt giống nhiều.
Không ngờ trong khoảng thời gian ngắn thế này, Mạc Cảnh đã thu thập được nhiều như vậy, sau khi trải qua đả kích liên tiếp, cuối cùng hắn cũng được kinh hỉ.
“Đồng chí, vất vả cho ngươi rồi.” Du Tiểu Mặc quả quyết thu túi trữ vật lại, cầm chặt tay Mạc Cảnh kích động nói cảm tạ, ánh mắt nhìn Mạc Cảnh như đang nhìn kho báu.
Mạc Cảnh bị hắn cảm tạ mà xấu hổ quá chừng, thật ra cũng không vất vả lắm.
Linh thảo thành thục là trên người có mang theo, hạt giống và cây non đều mua ở ven đường, giá trị của mấy thứ này thấp hơn linh thảo thành thục nhiều, tuy không có thị trường mấy, nhưng vẫn mua được, lúc trước hắn còn lo lắng Du Tiểu Mặc sẽ mất hứng.
“Những thứ này chỉ là một phần nhỏ, đợi sau khi yên ổn, ta sẽ giúp các ngươi tìm tiếp.”
“Vậy nhờ ngươi cả đấy.” Du Tiểu Mặc hưng phấn vỗ vỗ vai Mạc Cảnh, “Đúng rồi, tiểu chủ nhân của ngươi đã được tằng tổ phụ đón đi, ngươi không cần lo lắng.”
Mạc Cảnh gật gật đầu, thấy hai người xuất hiện ở thành Tự Nhiên, hắn cũng đã đoán được, âm thầm thở phào một tiếng, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ.
“Tiếp theo chúng ta phải rời khỏi thành Tự Nhiên, ngươi thì sao?”
Mạc Cảnh mong mãi mấy câu này của Du Tiểu Mặc, với hắn mà nói thì câu này như âm thanh của thiên nhiên ấy.
Vì sao hắn phải ở lại trong thành Tự Nhiên? Là vì không đủ thực lực, Hình Thất và đồng bọn của gã, giờ còn thêm cả Hắc Hùng, Mạc Cảnh dám cam đoan bây giờ chỉ cần hắn dám xông ra cửa thành, ba kẻ kia sẽ tóm đầu hắn ngay và luôn.
Cho nên hắn vẫn đợi Lăng Tiêu đến.