Không biết là ai giúp đỡ nhưng tin tức được truyền đi rất nhanh, ngay cả tên tửu lâu mà họ ở cũng bị truyền đi luôn.
Hậu quả vì không ở lại Tiêu Dao Viện chính là cứ cách một đoạn thời gian ngắn sẽ có người tìm tới tận cửa rồi động dao động kiếm.
Đúng là ở Trung Thiên có thám tử của gia tộc Xích Huyết, cứ mỗi khi trời tối, đám thám tử này sẽ đến dò xét tin tức, kết quả là tên nào tên nấy đi gặp Diêm Vương hết, đã vậy mà bọn chúng vẫn làm không biết mệt.
Đây là lần đầu tiên Du Tiểu Mặc thấy có người nóng lòng muốn chết như vậy.
Ở lại tửu lâu hai ngày.
Du Tiểu Mặc bẻ ngón tay đếm đếm, phát hiện ít nhất mỗi đêm cũng phải có bảy tám đám người bị ném ra sau hậu viện của tửu lâu để làm phân bón cho hoa cỏ.
Hôm sau, đám thi thể chồng chất như núi sau hậu viện suýt thì hù chết tiểu nhị, cuối cùng đêm thứ ba cũng được yên tĩnh.
Đại khái là ý thức được hành động của mình như thiêu thân lao đầu vào lửa, buổi tối cuối cùng không có thám tử được phái tới nữa.
Du Tiểu Mặc chui vào trong lòng Lăng Tiêu ngủ một giấc thật ngon, lần này ngủ đến muốn tỉnh thì tỉnh, sáng sớm, Diệp Nông không phái người đến báo cho họ, mà đích thân tới.
Bởi vì Phó Thương Khung đã dặn dò Diệp Nông phải tự tay giao ngọc giản cho bọn hắn.
Du Tiểu Mặc quét tin tức trong ngọc giản một lần, sau đó quen tay đưa cho Lăng Tiêu, hồn nhiên không biết cha hờ nào đó đang lia cái nhìn u oán về phía hắn.
Phó Thương Khung rất mừng rỡ vì họ đã tìm được đơn thuốc Luân Hồi đan, tuy trước mắt phải tìm được đan sư đỉnh cấp có thể luyện được thải đan lục phẩm, nhưng có đơn thuốc là đã thành công một nửa rồi. Đồng thời cũng đáp ứng yêu cầu của bọn hắn, hơn nữa khi biết bọn hắn chuẩn bị tham gia đấu giá hội của Hắc Tri Chu, còn tặng kèm một phần danh sách.
Du Tiểu Mặc nhìn danh sách mà không rời mắt nổi.
Bảo sao Hắc Tri Chu dám mời tất cả các thế lực lớn ở đại lục Thông Thiên, chỉ cần một món trong danh sách này lọt ra ngoài cũng đủ để người ta tranh giành tới đầu rơi máu chảy.
Đối với những thế lực lớn như Thương Minh, Hắc Tri Chu không tận lực giấu diếm những vật phẩm muốn bán.
Bởi vì nếu không để những thế lực này biết rõ về bảo bối, họ sẽ không có động lực để dự trù linh tinh, đến lúc ấy giá cả hạ thấp, ngược lại sẽ khiến Hắc Tri Chu chịu tổn thất.
Du Tiểu Mặc nhìn thoáng qua, ánh mắt rơi vào một vài món vật phẩm cuối cùng, hắn nhíu mày nhìn một món vật phẩm trong đó, thứ này không có miêu tả cụ thể, chỉ nói là vật từ viễn cổ, cũng chẳng biết là loại hình gì, chỉ được xếp trong những món bảo bối áp trục.
Tiễn Diệp Nông, bọn hắn đóng cửa lại nghiên cứu ngọc giản.
Cuối cùng cho ra kết luận không đi thì không ổn.
Không biết Lăng Tiêu đang nghĩ gì, chỉ yên lặng vuốt nhẹ ngọc giản, nét mặt thờ ơ, như thể trong lòng đang có tính toán gì khác.
Hôm sau, Du Tiểu Mặc trở về Tiêu Dao Viện.
Nói đến khiêu chiến đấu của Cự Vô Phách, Du Tiểu Mặc tính rồi, trùng ngày với hội đấu giá của Hắc Tri Chu, đều là một tháng sau.
Bởi vì có không gian phù, thời gian đi đường của bọn hắn được rút ngắn rất nhiều, quá trình cả đi cả về trong một chuyến đi Tây Cảnh chỉ mất có nửa tháng, nhanh hơn trong tưởng tượng của hắn.
Ngoại trừ lần khiêu chiến đấu khi mới gia nhập, bây giờ hắn đã bỏ qua lần thứ hai.
Mục đích của Du Tiểu Mặc không phải là khiêu chiến đấu, nhưng nếu không tham dự thì sẽ không có điểm tích lũy, mà không có điểm tích lũy thì không được vào Ngự Thú thất và Minh Tưởng thất.
Hắn đã quyết định tham gia đấu giá hội, cho nên đành phải bỏ qua lần khiêu chiến đấu này, chỉ là lần này hắn không còn điểm để hủy lượt dự thi, mà đại khái là cũng chẳng có ai cho hắn mượn một điểm để dùng tạm.
Du Tiểu Mặc buồn bực gãi gãi đầu.
“Du Tiểu… Mặc?”
Một giọng nói nghi ngờ vang lên bên tai hắn, không biết có phải vẫn chưa quen với tên thật của hắn hay không mà chính giữa còn dừng lại một chút.
Du Tiểu Mặc nhìn qua, phát hiện người gọi hắn là Cửu Dạ, không khỏi kinh ngạc, “Là ngươi hả, sao ngươi lại ở đây?”
“Hẳn là ta phải hỏi ngươi câu này mới đúng.” Cặp lông mày tuấn tú của Cửu Dạ hơi nhướn lên, “Đây là tầng chín mươi lăm, mà tầng của ngươi phải là tầng chín mươi.”
Du Tiểu Mặc quay đầu liền thấy một tấm bảng đính trên cột có ghi mấy chữ lớn “Tầng chín mươi lăm”, trên trán âm thầm nhỏ một giọt mồ hôi lạnh, hắn tập trung suy nghĩ quá, đi luôn lên đây, “Xin lỗi xin lỗi, ta đi hơi quá.”
“Hình như ngươi có tâm sự.” Hiếm lắm Cửu Dạ mới chủ động gợi chuyện.
Du Tiểu Mặc kinh ngạc một chút, nhưng nghĩ lại, Cửu Dạ biết được không ít chuyện, có thể hỏi y, liền nói: “Đúng là có chút việc, chắc ngươi cũng nghe tới đấu giá hội của Hắc Tri Chu phải không, ta quyết định đi cùng Lăng Tiêu, nhưng khiêu chiến đấu cũng tổ chức cùng ngày…”
Cửu Dạ cũng hơi hiểu hiểu về tình huống của hắn, nghe xong gật đầu, “Ngươi muốn kiếm điểm tích lũy?”
Du Tiểu Mặc cười gật gật đầu, nói chuyện với người thông minh tốt ghê, “Có cách gì để kiếm điểm mà không cần tham gia khiêu chiến đấu không?”
Cửu Dạ trầm ngâm thật lâu, “Có thì cũng có, nhưng chắc ngươi cũng có thể đoán được, mỗi tháng mới có một lần khiêu chiến đấu, mà cao nhất cũng chỉ lấy được sáu điểm, đối với đa số thì sáu điểm này quá ít, vấn đề này, Tiêu Dao Viện cũng có một vài biện pháp để giải quyết.”
Du Tiểu Mặc hỏi: “Là biện pháp nào?”
Cửu Dạ nói: “Trong Cự Vô Phách có một sở giao dịch tư nhân, chỉ viện sinh ở tầng bảy mươi trở lên mới được tham gia, tiền tệ trong sở giao dịch này chính là điểm tích lũy.”
“Ngươi muốn nói giao dịch giữa các viện sinh hả?” Du Tiểu Mặc cảm giác, cái này có vẻ không giải quyết được nhu cầu của viện sinh với điểm tích lũy, bởi vì điểm tích lũy trong tay mọi người rất ít, ai mà mang đi giao dịch chứ.
Cửu Dạ phủ nhân: “Không, là giao dịch giữa viện sinh và các đạo sư ở Cự Vô Phách, họ khác với chúng ta, mỗi tháng có thể nhận được một số điểm cố định, tuy giữa đạo sư và trưởng lão cũng có phân cấp bậc, nhưng họ không có nhu cầu với điểm tích lũy nhiều như viện sinh, cứ tích dần tích dần, có thể mang ra giao dịch với chúng ta, đương nhiên giữa viện sinh với nhau cũng có thể giao dịch, nhưng ít khi xảy ra.”
Cửu Dạ đang rảnh rỗi liền dẫn Du Tiểu Mặc tới sở giao dịch tư nhân kia.
Sở giao dịch tư nhân nằm ở tầng tám mươi lăm, ngay chính giữa.
Số tầng càng cao, nhân số mỗi tầng càng giảm, ví dụ tầng chín mươi mà Du Tiểu Mặc đang ở, tổng số người cộng lại vẫn không đến hai mươi người, tổng số người ở tầng tám mươi lăm chỉ khoảng năm mươi người trở xuống, cho nên thừa ra rất nhiều phòng.
Những phòng này sẽ được Tiêu Dao Viện tận dụng, sở giao dịch tư nhân chính là một trong số đó, diện tích hơn một ngàn mét vuông.
Sau năm phút, hai người đã tới bên ngoài sở giao dịch tư nhân.
Lúc này đúng là thời điểm náo nhiệt nhất, bởi vì hai tháng trước trong tay mọi người đều có điểm tích lũy, cho nên tất cả đều tập trung tu luyện ở Ngự Thú thất và Minh Tưởng thất, mãi đến tháng thứ ba, điểm tích lũy đã hết rồi.
Dùng hết đương nhiên là nghĩ phải cách kiếm thêm, thế là tất cả liền chạy tới sở giao dịch tư nhân này.
Du Tiểu Mặc và Cửu Dạ đi vào, vừa chứng kiến tình hình bên trong, hắn thấy buồn cười quá.
Bình thường những cửa hàng ở khu giao dịch thế này, đa số đều là người bán chào mời, nhưng ở đây chỉ có người mua đi lại, bởi vì trước mỗi một gian hàng sẽ có một tấm bảng tinh thạch, trên bảng tinh thạch hiển thị những vật mà các trưởng lão và đạo sư cần.
Nếu viện sinh có những món ấy có thể tiến hành thương lượng với họ, đương nhiên cũng có thể thương lượng giá cả.
Đối với cái trưởng lão mà nói, điểm tích lũy đều được cho không, cho nên giá cả không quá thấp, bởi vậy cũng không cần lo mình sẽ bị lừa.
Hai người vừa đi vừa tham quan, Cửu Dạ sẽ giới thiệu cho hắn.
Sở giao dịch được chia làm ba khu, khu một là đạo sư từ tầng bảy mươi đến tầng bảy mươi chín, yêu cầu của họ khá thấp, cho nên điểm tích lũy cũng thấp, việc này cũng liên quan tới số điểm tích lũy họ được phát cho mỗi tháng.
Khu hai là tầng tám mươi đến tầng tám mươi chín, còn khu ba là tầng chín mươi đến tầng một trăm.
Điểm tích lũy mà đạo sư và trưởng lão ở khu ba đưa ra là cao nhất, nhưng yêu cầu của họ cũng rất cao, đại đa số viện sinh mà có cũng không cam lòng lấy ra, cho nên rất ít người tới khu ba.
Cửu Dạ đề nghị Du Tiểu Mặc xem ở khu một trước đã, tuy điểm tích lũy không cao, nhưng yêu cầu của các đạo sư và trưởng lão cũng đơn giản.
Du Tiểu Mặc cảm thấy chỗ nào cũng thế, chỉ cần đổi được điểm tích lũy thì khu nào chẳng được.
Bởi vì đạo sư và trưởng lão ở khu một nhiều hơn khu hai và khu ba, cho nên diện tích ở nơi này là lớn nhất, có khoảng bốn mươi đến năm mươicửa hàng, bên trong cửa hàng đều có một vị đạo sư hoặc trưởng lão ngồi trông.
“Giá ở khu một là khoảng một đến hai điểm tích lũy, có một số tiền bối không phải là đan sư chuyên luyện đan, cho nên nhu cầu chủ yếu của họ là linh đan, nhưng mỗi viện sinh chỉ có thể trao đổi một loại, nhiều quá họ sẽ không giao dịch với ngươi đâu.”
Cửu Dạ giải thích.
Du Tiểu Mặc gật đầu, nhìn lần lượt từng gian hàng, đạo sư và các trưởng lão có đủ loại yêu cầu, đa số đều giống nhau, có người muốn linh thảo, có người muốn công pháp hoặc kỹ pháp, có người lại muốn tinh linh, mà vị đạo sư kia phải túng quẫn thế nào mới đổi điểm tích lũy lấy linh tinh cơ chứ.
Du Tiểu Mặc do dự một chút liền đi về phía vị đạo sư kia.