Tửu lâu nằm trong mấy con phố trung tâm, có thể nói là giao thông đi về bốn hướng, nhưng lúc này lại bị dòng người vây quanh chật như nêm cối.
Không biết vì cái gì, quán rượu xa hoa đã nghiêng hẳn qua một bên.
Nếu ở tửu lâu Song Ngư thì chẳng việc gì phải lo có người dám đến gây sự, nhưng tửu lâu Song Ngư lại không nằm cạnh Tiêu Dao Viện, vì tiện hơn, lúc trước Du Tiểu Mặc cố ý chọn tửu lâu này.
Bối cảnh của tửu lâu này không bằng Song Ngư, bị gây sự cũng chẳng có ai ra mặt.
Du Tiểu Mặc muốn lách vào xem đã có chuyện gì xảy ra, nhưng đám đông đã vây trong vây ngoài tới vài lớp, trong giây lát không thể chen nổi.
Đang lúc hắn khổ sở nghĩ có nên dùng bạo lực không, cuộc đối thoại của hai người bên cạnh đã thu hút sự chú ý của hắn, Du Tiểu Mặc vểnh lại lên nghe.
“Không ngờ được, ta cứ tưởng người tìm tới cửa đầu tiên phải là gia tộc Xích Huyết, thậm chí ta còn cân nhắc luôn cả Kỳ Lân tộc nữa kia, ai mà ngờ lại là Yêu Hoàng tộc chứ.”
“Ta không hiểu, việc đấy có liên quan gì đến Yêu Hoàng tộc.”
“Ngươi không biết đó thôi, trong khoảng thời gian ngươi bế quan, đại lục Thông Thiên xảy ra rất nhiều sự kiện gây chấn động, chuyện có liên quan đến một nam nhân tên là Lăng Tiêu, trên người hắn có huyết mạch của Kỳ Lân tộc và Yêu Hoàng tộc, có điều cả hai tộc này đều không muốn thừa nhận hắn.”
“À, thế việc đó có liên quan gì đến chuyện này?”
“Đương nhiên là có, ngươi cũng biết đấy, Yêu Hoàng tộc cực kỳ hận Kỳ Lân tộc, mặc dù không khoa trương đến mức gặp mặt là chém chém giết giết, nhưng vẫn lén lút ngáng chân nhau, thế là Yêu Hoàng tộc liền lấy cớ huyết mạch của nam nhân tên Lăng Tiêu này làm ô nhục huyết mạch tinh khiết của Yêu Hoàng tộc nhà họ, trên thực tế chỉ là vì trên người hắn có một nửa huyết mạch của Kỳ Lân tộc, cho nên mới thừa cơ muốn giết hắn thôi.”
“Hành vi này như thể đang giận chó đánh mèo ấy nhỉ?”
Người nọ đột nhiên lộ ra nụ cười tà ác, “Cái gì mà giận chó đánh mèo, ta thấy phải kêu là ý ***.”
“Có ý gì?” Đồng bạn của hắn nhíu mày lại, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu.
“Ha ha, bởi vì Yêu Hoàng tộc không giết được người của Kỳ Lân tộc, cho nên coi Lăng Tiêu như thế thân, ảo tưởng là mình giết người của Kỳ Lân tộc, cái này không phải gọi là ý *** sao, ha ha!”
Du Tiểu Mặc xạm mặt lại.
Nam nhân của hắn lại bị người khác coi thành đối tượng để ý *** sao? Tuy ý *** này không phải là ý *** kia, nhưng các thúc nhịn được, chứ thẩm không thể nhẫn!
Tuyệt đối, tuyệt đối không thể bỏ qua cho đám người này.
Du Tiểu Mặc mang vẻ mặt đằng đằng sát khí, hai người đang bàn tán kia như có cảm giác, đột nhiên nhìn qua, thấy hắn có biểu lộ như muốn giết người nhìn hằm hằm về phía tửu lâu kia, giống như hận không thể tháo tửu lâu thành tám khối, không khỏi nhìn nhau.
Người phát hiện ra sát khí không chỉ có họ, mà đám người đứng trước mặt Du Tiểu Mặc cũng cảm thấy ớn lạnh hết cả sống lưng, nguyên một đám nhìn về phía sau, ai vừa nhìn thấy biểu lộ của Du Tiểu Mặc cũng vô thức nhích qua một bên.
Du Tiểu Mặc lập tức xông tới cửa, có điều hắn cũng không tùy tiện xông vào.
Gần đây tửu lâu đang ăn nên làm ra, giờ phút này khách nhân đang rối rít trốn ở mấy hơi hẻo lánh hoặc đóng cửa tự nhốt mình trong phòng, cả đại sảnh trống rỗng chỉ có đúng năm người.
Nhóm người đứng gần cửa nhất có tất cả năm người, mà tình cờ làm sao, Du Tiểu Mặc có ấn tượng với cả bốn người trong số đó.
Bốn người nào không phải ai xa lạ, ba người Du Tiểu Mặc đã gặp ở giao dịch hội Trung Đình, đúng là Cơ Vân Lang, hai người kia là Cơ Văn và Cơ Vũ, thuộc hạ của hắn.
Người thứ tư đã gặp ở tiệc sinh nhật của Vệ Bạch – Cơ Phượng, so với vẻ mặt ngạo mạn khinh thị của ba người Cơ Vân Lang, Cơ Phượng chỉ bình tĩnh đứng phía sau cùng, ánh mắt mang cười kia hoàn toàn là biểu lộ xem trò vui.
Về phần người thứ năm, tuy không biết, nhưng Du Tiểu Mặc có thể cảm giác được luồng năng lượng cực mạnh từ người này, người này còn mạnh hơn cả hắn, hơn nữa mạnh hơn rất nhiều.
Mà người đứng đối diện năm người kia đúng là Lăng Tiêu.
So với năm người ngẩng đầu đứng thẳng, biểu hiện của Lăng Tiêu rất chi là hời hợt, như không thèm đếm xỉa tới họ.
Cái bàn trước mặt y đã biến thành một đống mảnh vụn, dùng Lăng Tiêu làm trung tâm, ngoại trừ ghế dài đang được y ngồi lên thì bàn ghế trong phạm vi ba mét xung quanh đều nát bét
Cặp chân thon dài của Lăng Tiêu đang đặt lên trên ghế, tư thế lười biếng, nhưng cả người lại lộ ra hào khí vô cùng hiên ngang, phối hợp với khuôn mặt tuấn tú làm cho người ta hoa mắt váng đầu, đúng là kẻ thù chung của cả thế giới này mà.
Trong thời khắc căng thẳng như thế này, một số chị em đứng trong đám đông còn mang vẻ mặt thẹn thùng, che mắt, như chỉ cần liếc nhìn là sẽ bị mê đắm tới choáng váng ấy.
Đến lúc này rồi mà còn đùa giỡn.
Trong lòng Du Tiểu Mặc ứa ra dấm chua, chua chát oán thầm.
“Lăng Tiêu, đã có rượu mời không uống, đừng có uống rượu phạt, thành thành thật thật quay về Yêu Hoàng tộc cùng chúng ta, nếu ta cao hứng, sẽ cố gắng cầu tình cho ngươi trước mặt các trưởng lão, tha cho ngươi một cái mạng chó!”
Bầu không khí tĩnh lặng trong đại đường bị âm thanh ngạo mạn của Cơ Vân Lang phá vỡ, bộ dạng y hệt lần gặp mặt đầu tiên, bởi vì có núi dựa lớn như Yêu Hoàng tộc, từ xưa tới nay Cơ Vân Lang nói chuyện chưa bao giờ biết cố kỵ.
Không chỉ có mình Du Tiểu Mặc nhíu mày.
Các cô nương xung quanh cũng lộ ra vẻ mặt chán ghét.
Không biết làm người gì hết, cho dù địa vị và thân phận của bọn hắn có cao tới đâu, cũng chẳng có mấy ai tình nguyện tôn kính họ.
“Ta mới bị ù tai, làm phiền ngươi lặp lại lần nữa.”
Lăng Tiêu làm bộ ngoáy ngoáy tai, không thể tìm thấy chút bối rối vào trên khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ kia, ngược lại chỉ có vẻ mặt trêu ngươi như đang chơi đùa với chó con ấy, đương nhiên Cơ Vân Lang chính là con chó nhỏ kia.
Cơ Vân Lang không nhận ra, há miệng định lặp lại lần nữa, Cơ Văn đột nhiên cản hắn lại, nhỏ giọng thì thầm: “Công tử, không được, hắn đang đùa giỡn ngươi.”
Cơ Vân Lang khẽ giật mình, trên mặt bỗng hiện lên vẻ tức giận.
Thù mới hận cũ, sự phẫn nộ của hắn đối với Lăng Tiêu sắp ngang bằng với cái tên Cơ Ninh Vũ dám cướp địa vị của hắn trong tộc rồi, Cơ Ninh Vũ này cũng là Tiểu Kê của Du Tiểu Mặc.
“Công tử, chuyện lần này hãy giao cho Nhuế trưởng lão đi, không thể để ấn tượng của Nhuế trưởng lão đối với ngươi trở nên tệ hơn.”
Cơ Vân Lang liếc mắt nhìn Cơ Nhuế, trầm lặng như giếng cổ, bề ngoài lại vô cùng diễm lệ, hơi rùng mình, lập tức đồng ý.
Cơ Nhuế là một cường giả cấp mười hai, nàng là một trong số những phái nữ hiếm hoi của Yêu Hoàng tộc, địa vị trong tộc có thể nói là dưới một người trên vạn người, lần này cử nàng đi là để đảm bảo nhiệm vụ không có chút sơ hở, mà nhiệm vụ của họ chính là đưa Lăng Tiêu về, nếu phản kháng quá lợi hại, có thể giải quyết tại chỗ.
Cơ Nhuế hờ hững liếc nhìn Cơ Vân Lang, không nói một từ về hành vi của hắn, ánh mắt lại rơi vào trên người Lăng Tiêu, mặc dù rất có phong phạm cường giả, nhưng trong đáy mắt vẫn cất giấu sự ngạo mạn và khinh thị y hệt Cơ Vân Lang, sau đó Cơ Nhuế nói: “Thực lực cũng không tệ, chỉ tiếc là vẫn chưa phải đối thủ của ta.”
Ngụ ý là khuyên Lăng Tiêu nên ngoan ngoãn đưa tay chịu trói.
Du Tiểu Mặc trốn ở cửa vào lén nhìn lập tức xì mũi coi thường.
Cơ Nhuế rất lợi hại, từ xưa đến nay cường giả Thánh cảnh đều là cường giả đứng trên đỉnh đại lục Thông Thiên, họ lật tay làm mây úp tay làm mưa, nhưng giữa cường giả Thánh cảnh cũng có phân chia mạnh yếu.
Dù hắn không thể xác định Cơ Nhuế này là Thánh cảnh mấy sao, nhưng hắn có thể khẳng định một điều, nữ nhân trên Cơ Nhuế này không thể mạnh bằng Lăng Tiêu.
Sở dĩ Cơ Nhuế không phát hiện ra tu vi thật sự của Lăng Tiêu là vì tu vi của nàng thấp hơn Lăng Tiêu, hơn nữa Lăng Tiêu luôn có thói quen áp chế tu vi thực sự, trước mắt người ta chỉ thấy y có tu vi cấp mười hai một sao mà thôi.
Lăng Tiêu không tiếp lời, ánh mắt đột nhiên nhìn lướt qua phía cửa, đúng lúc đụng phải cặp mắt gian xảo của Du Tiểu Mặc, hắn chột dạ lùi về theo bản năng.
Có điều cũng may là hắn đã rụt lại rồi, bởi vì ý cười nhẹ nhàng trong ánh mắt Lăng Tiêu đã bị Cơ Nhuế phát hiện, một giây sau liền cảnh giác nhìn về phía cửa, có điều nàng chỉ gặp được một đám người vây xem giáp ất bính đinh nào đó.
Đám đông hỗn tạp, cộng với việc Du Tiểu Mặc cố gắng che giấu, trong giây lát Cơ Nhuế không thể phát hiện ra được.
Cơ Nhuế không nhận được câu trả lời của Lăng Tiêu, ánh mắt hơi trầm xuống, “Nếu không muốn đồng bạn của ngươi gặp chuyện, hiện tại đi theo chúng ta, ta có thể cam đoan tuyệt đối không động tới một cọng lông măng của đồng bạn ngươi.”
Nhưng mất đi chỗ dựa vững chắc như Lăng Tiêu, Du Tiểu Mặc tuyệt đối không an toàn nổi.
Rất nhiều người đều cho rằng nhờ có sự che chở của Lăng Tiêu nên Du Tiểu Mặc mới đi được đến hôm nay, trên lý luận thì cũng đúng, nhưng chỉ đúng được một nửa.
“Bà già, bà dài dòng quá, muốn đánh thì đánh đi.”
Lăng Tiêu đột nhiên mất kiên nhẫn, ánh mắt nhìn Cơ Nhuế tràn đầy sát ý ác liệt.
Mặt Cơ Nhuế như bị bôi một lớp than đen, ánh mặt trở nên âm lãnh, tuy tuổi của nàng đã rất cao, nhưng nàng vẫn là nữ nhân đẹp nhất Yêu Hoàng tộc, cũng kiêng kị nhất là bị người ta gọi thành bà già, Lăng Tiêu công kích trúng vào chỗ đau.
“Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
Vừa nói xong, bóng Cơ Nhuế lập tức xuất hiện bên cạnh Lăng Tiêu, không ngừng lại một giây, sau đó một ngọn lửa màu đỏ cực nóng đánh thẳng vào một bên mặt của Lăng Tiêu.
Ngọn lửa giống như Lăng Tiêu thường xuyên sử dụng, vừa xuất hiện đã mang theo một cái đuôi lóa mắt, mang theo sóng lửa cực nóng, chiếu cho khuôn mặt của người xung quanh hồng mực.
Ngay lúc ngọn lửa sắp quấn lên người Lăng Tiêu, chỉ trong giây lát ấy, mọi người nghe được tiếng “Xì xì”, một ngọn lửa màu đỏ khác hung mãnh hơn đột nhiên bạo phát, nhào tới ngọn lửa của Cơ Nhuế như một con hung thú…