Du Tiểu Mặc chọn đi chọn lại trong ngọc giản, đúng là tìm được thật, từ linh đan cấp thấp tới linh đan cấp cao, mỗi cấp bậc đều có vài loại, liệu hắn có nên thán phục sự quyết đoán của tổ tiên không, đơn thuốc có hiệu quả như này cũng sưu tầm đủ.
Sáng sớm hôm sau, Du Tiểu Mặc bắt đầu luyện xuân dược.
Nhưng nguyên liệu luyện chế xuân dược khá hiếm, lúc trước hắn cũng không cố gắng thu thập linh thảo, chắp vá mãi mới góp được một đơn thuốc trung cấp.
Xét thấy miệng hai đứa Bóng Bàn quá nhỏ, Du Tiểu Mặc chỉ luyện một viên.
Sau đó, hắn tách một viên thành hai nửa đút cho hai đứa, rồi nằm sấp trên giường quan sát phản ứng của chúng, hắn vẫn chưa thấy côn trùng *** bao giờ, giá mà có kính lúp thì tốt quá.
Sau khi ăn xuân dược không bao lâu, hai con Kim Sí trùng bắt đầu có phản ứng, cơ thể vàng óng ánh như được nhuộm thêm một lớp màu hồng nhạt, con mắt cũng hơi đỏ, có vẻ đã bị dục vọng khống chế, nhưng mấy phút sau, hai đứa chẳng có động tác gì, còn kéo dài phòng tuyến nữa chứ.
Du Tiểu Mặc buồn bực, “Chẳng lẽ không đủ hiệu quả?”
Lăng Tiêu đi đến bên cạnh hắn, liếc hai đứa: “Mắt đã thành màu đỏ, chứng minh bọn chúng đang phát tình.”
“Thế tại sao lại không có động tĩnh?” Du Tiểu Mặc không nhịn được, đưa ngón tay ra chọc chọc một đứa, tên nhóc này lập tức chạy ra xa, “Tiểu Binh, ngươi là nam, phải chủ động chút có biết không hả?”
Lăng Tiêu xách hắn lên, bước nhanh ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói: “Cái đó không liên quan gì đến chủ động, em nhìn làm chúng ngại ngùng, tiểu yêu thú cũng có tôn nghiêm đấy.”
Du Tiểu Mặc vừa định nói có gì mà xấu hổ chứ, nhưng bị cái câu tôn nghiêm kia chặn họng rồi, keo kiệt thế, hắn không tin hai đứa kia chưa từng nhìn lén hắn, với tư cách tiểu yêu thú, có nhìn rõ mặt đâu mà, thẹn thùng như vậy làm gì.
Cuối cùng kháng nghị không có hiệu quả, Du Tiểu Mặc đã bị Lăng Tiêu xách ra khỏi phòng.
Một lúc lâu sau, hai người về phòng, Du Tiểu Mặc định nhào thẳng vào giường lớn của hắn, lại bị Lăng Tiêu giữ chặt cổ áo.
“Làm gì thế?” Du Tiểu Mặc nhỏ giọng hỏi.
Lăng Tiêu ra hiệu bảo hắn khe khẽ thôi.
Du Tiểu Mặc mượn bình phong làm lá chắn, ló đầu vào bên trong, ở đằng kia, trên cái chăn bông màu trắng, hắn phát hiện hai con Kim Sí trùng đang đè lên nhau, Tiểu Bàng bị Tiểu Binh đè bên dưới, dùng cặp mắt hỏa nhãn kim tinh của hắn, Du Tiểu Mặc có thể thấy hai cái hạ thân nho nhỏ đang rung động rất khẽ.
Khóe miệng Du Tiểu Mặc co giật kịch liệt, tư thế *** thì hắn biết, nhưng lực bền của chúng làm hắn mở mang tầm mắt đó, một canh giờ rồi, vẫn đang làm sao?
Lăng Tiêu nói: “Một khi Kim Sí trùng động dục, phải làm hơn ba ngày ba đêm.”
Du Tiểu Mặc: “…”
Vì vậy, Bóng Bàn đã thành hai con Kim Sí trùng đầu tiên được hưởng thụ đãi ngộ có riêng một phòng chỉ để ân ái, Du Tiểu Mặc ngại cắt ngang chúng, cho nên thuê thêm một phòng nữa, nhường phòng ban đầu cho hai đứa.
Ngày đầu tiên, Du Tiểu Mặc cảm thán một câu sức chịu đựng không tệ.
Tình hình thế này, nếu là người chắc tinh tẫn nhân vong từ lâu rồi.
Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc len lén ngó qua khe cửa sổ, vẫn còn làm, hơn nữa hắn cảm giác động tác của Tiểu Binh còn cuồng dã hơn ngày hôm qua.
Ngày thứ ba, Thôn Kim thú chạy về báo cáo tình huống, nhưng đã bị Du Tiểu Mặc ôm đi nhìn lén Bóng Bàn ân ái, Thôn Kim thú nhìn say sưa, nước miếng chảy ròng ròng.
Vì thế, Du Tiểu Mặc thành công làm hư Tiểu Kim của hắn rồi.
Sau khi thời kỳ động dục qua đi, việc Du Tiểu Mặc làm đầu tiên là xông vào phòng, xuýt nữa thì bị một đống thứ màu vàng lấp la lấp lánh làm cho chói mù mắt luôn.
Thứ ở chỗ kia không chỉ là một sợi tơ vàng, mà là một đống tơ vàng, mỗi sợi phải dài mười mét, có tổng cộng chín sợi, đúng là không làm thì thôi, làm một cái là choáng váng liền.
“Anh nói chín sợi tơ vàng có đủ để làm một bộ giáp không?”
Du Tiểu Mặc hào hứng ôm đống tơ vàng tới trước mặt Lăng Tiêu, đây là thành phẩm được Tiểu Bàng nhả ra từ miệng, không phải từ hoa cúc như hắn tưởng.
Lăng Tiêu nhận lấy một sợi tơ vàng, dùng ngón tay kéo kéo vài cái, “Thấy không, tơ vàng không chỉ gia tăng tính bền dẻo, mà độ co dãn của nó cũng hơn tơ thường rất nhiều, nếu dùng tơ bình thường, hai sợi tơ vàng có thể chế tác một bộ giáp, nhưng loại tơ vàng này chỉ cần một sợi là đủ một bộ rồi.”
Suýt nữa thì Du Tiểu Mặc đã nhảy lên đầy hưng phấn, hắn nghĩ nghĩ: “Vậy nếu để hai đứa phát tình lần nữa, liệu chúng có nhả được nhiều tơ vàng như vậy không?”
“Không thể nào.” Lăng Tiêu bác bỏ không chút nghĩ ngợi, thậm chỉ còn dùng ngón tay búng trán hắn, “Không phải lần nào chúng cũng có thể sinh ra tơ vàng, bình thường khi một con Kim Sí trùng nhả tơ vàng sẽ hao phí năng lượng trong cơ thể, việc gì cũng phải có giới hạn, lần này Bóng Bàn của em sinh ra được chín sợi tơ vàng cũng là vì chúng chưa từng nhả tơ vàng bao giờ, nhưng năng lượng trong cơ thể cũng đã tiêu hao hết rồi, chỉ sợ lần sau sẽ là trăm năm nữa.”
Du Tiểu Mặc ôm đầu, cũng bỏ ý định làm cho mỗi đứa trong đội bóng một bộ giáp, xem ra không thể thực hiện ngay được.
Sau khi làm ba ngày ba đêm, Bóng Bàn không dám nhìn mặt ai nữa, còn trốn trong lòng Du Tiểu Mặc không chịu ra, thân là chủ nhân của hai đứa, Du Tiểu Mặc không ngờ chúng cũng có lúc thẹn thùng như vậy đó, rõ ràng da mặt dày như vậy cơ mà.
“Đúng rồi, Tiểu Kim, hai người mà ngươi đang giám sát có tin tức gì mới chưa?”
Giải quyết xong việc của Bóng Bàn, cuối cùng Du Tiểu Mặc mới nhớ ra việc này, ôm Thôn Kim thú ngồi xuống.
Thôn Kim thú hơi ngượng nghịu một chút.
Du Tiểu Mặc ngơ ngác, chẳng lẽ thẹn thùng là mốt đương thời, khóe miệng giật giật, “Đừng bảo thời kỳ động dục cũng tới chứ?”
Thôn Kim thú xấu hổ gật đầu, người ta cũng muốn động dục.
Suýt nữa thì Lăng Tiêu đã phun sạch nước trà trong miệng ra, còn hại y bị sặc nữa chứ.
“Sao thế?” Du Tiểu Mặc phát hiện ra sự khác thường của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu lau lau khóe miệng, bình tĩnh nói: “Trên đời này chỉ có một con Thôn Kim thú, nó không hóa thành hình người được, không thể nào có thời kỳ động dục, trừ khi nó tình nguyện tạp giao với chủng tộc khác.”
Du Tiểu Mặc bất chợt câm nín.
Lăng Tiêu hỏi lại hắn làm sao vậy.
Du Tiểu Mặc lật Thôn Kim thú lại, lộ ra cái bụng tròn vo cùng một đống mềm mềm phía dưới, hắn không nhịn được, đưa ngón tay gẩy gẩy, còn chẳng lớn bằng ngón tay cái của hắn nữa, “Không có thời kỳ động dục, cái thứ này có đứng lên được không?”
Thôn Kim thú lập tức giãy dụa muốn xoay người.
Ánh mắt của Lăng Tiêu nhìn tiểu kê kê của Thôn Kim thú, dần dần dời xuống dưới, “Đứng lên hay không đứng lên cũng thế
Du Tiểu Mặc sững sờ, “Vì sao?”
Lăng Tiêu nhìn hắn không chớp mắt, “Có thể dùng chỗ đằng sau cũng được.”
Hoa cúc của Du Tiểu Mặc và Thôn Kim thú cùng xiết chặt, hung tàn quá à nha.
Thôn Kim thú bị dọa cho hết hồn không dám tùy tiện “động dục” nữa, truyền đạt lại tỉ mỉ những gì nó thấy trong trang viên cho Lăng Tiêu nghe, Lăng Tiêu lại thuật lại cho Du Tiểu Mặc nghe, ngôn ngữ không thông đúng là nỗi đau khôn cùng, cho dù kết khế ước cũng không hiểu nhau được.
Từ sau khi bị Nhan Huy đả kích, Tô Lãng suốt ngày trốn trong phòng tu luyện, có vẻ bị kích thích, bây giờ gã liều mạng tu luyện, hoàn toàn quên sạch lời sư phụ dặn dò, Nhan Huy biết nhưng không nhắc nhở.
Về phần Nhan Huy, hắn vẫn luôn chờ sư phụ chủ động liên hệ với mình, mấy ngày nay đều ở trong trang viên, rất ít khi ra ngoài, có vẻ hai sư huynh đệ đều lệ thuộc vào quyết định của sư phụ, cũng ít khi thấy người ngoài chủ động tìm tới, cả mấy ngày hai người này đều sống cuộc sống ru rú xó nhà.
Du Tiểu Mặc suy nghĩ một lát, quyết định vẫn phải giám sát tiếp.
Về sau hai đứa Bóng Bàn đã hết ngại ngùng, hắn liền phái chúng tới trang viên, mỗi đứa giám sát một người, có vấn đề thì truyền tin cho nhau, vô cùng thuận tiện.
Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu rời khỏi thị trấn Ô Sơn, chuẩn bị trở về Sơn Động.
Lúc bọn hắn rời khỏi sơn động không dựng cấm chế, vị trí của sơn động khá khuất, bình thường ít ai tìm ra được, Du Tiểu Mặc cũng nghĩ thế, ai mà ngờ sự thật luôn nằm ngoài dự định.
Còn chưa tới gần sơn động, bọn hắn đã cảm giác trong sơn động có người, hơn nữa không chỉ một người, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu liếc nhau.
Thời điểm họ tới gần sơn động liền ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt.
Du Tiểu Mặc xung phong nhận việc vào xác minh, kết quả vừa mới đi tới cửa sơn động, một luồng hàn quang đột nhiên chém thẳng vào chính diện, đối phương ra tay cực kỳ tàn nhẫn, còn chọn góc rất chuẩn, nếu bị chém trúng thì cả khuôn mặt sẽ nở hoa luôn ấy chứ.
Du Tiểu Mặc vội lui về phía sau một bước, nhưng ngay sau đó lại đá ra một cước không do dự, trong động lập tức vang lên tiếng rên rỉ và tiếng vật nặng rơi xuống, bên lỗ tai còn nghe được tiếng ồn.
Bóng Du Tiểu Mặc lóe lên, cả người đã ở trong sơn động, không có ánh sáng của dạ minh châu cả sơn động hơi lờ mờ, nhưng hắn có thể nhìn thấy ba bóng người mặc đồ đen như muốn dung nhập vào màn đêm, một nằm hai ngồi, trên mặt đất chính là kẻ đã đánh lén hắn.
Mùi máu tươi phát ra từ trên người họ, ba người này không che mặt, nhưng Du Tiểu Mặc hoàn toàn không biết họ là ai.