Đan dược sư trung cấp nhân giai?
Nàng cho đây là nơi nào, một đan dược sư trung cấp nhân giai cũng tới tham gia đại hội dược tông?
Nhưng mà Mộ Như Nguyệt vừa liếc mắt một cái đã thấy người quen...
“Sư phụ!”
Mộ Như Nguyệt kinh hỉ kêu lên, không ngờ ở đây lại gặp được lão nhân này.
Vô Ngu nghe được giọng nói quen thuộc, quay đầu nhìn về hướng ngoài cửa, lúc nhìn thấy Mộ Như Nguyệt, khuôn mặt già nua hiện lên ý cười: “Ta đoán tiểu gia hỏa ngươi nhất định sẽ đến đây xem náo nhiệt.”Sư phụ?
Mọi người sửng sốt, nha đầu này lại là đồ đệ của Vô Ngu.
“Vô Ngu, ngươi thu đồ đệ khi nào a?” Mộ thanh âm âm dương quái khí bên cạnh truyền đến, “Ta cứ nghĩ rằng ngươi mắt cao hơn đầu nhìn ai cũng chướng mắt, không ngờ ngươi cũng thu một đồ nhi, đáng tiếc, thực lực của đồ nhi ngươi cũng chẳng ra gì, mười bảy tuổi mà chỉ là trung cấp nhân giai, ha ha.”
Sắc mặt Vô Ngu trầm xuống, ánh mắt quét qua lão giả áo xám vừa mở miệng nói chuyện, không thèm giải thích câu nào, quay đầu về phía Mộ Như Nguyệt, cười ha hả nói: “Tiểu nha đầu, nếu đã tới chúng ta cùng đi đi.”
Lúc nói chuyện, hắn liếc mắt về phía Dạ Vô Trần phía sau Mộ Như Nguyệt.
Mặc dù nam nhân này tướng mạo bình thường, nhưng một thân khí chất tôn quý kia chứng tỏ hắn không phải kẻ đầu đường xó chợ, hơn nữa, Vô Ngu có cảm giác thực lực của nam nhân này có lẽ còn cường đại hơn hắn...
Nam nhân này trước sau vẫn liếc mắt đưa tình nhìn chằm chằm đồ nhi bảo bối của hắn, tựa hồ trong mắt chỉ có nàng. Điều này càng khiến lão nhân tò mò hắn là thần thánh phương nào.
Quan trọng hơn là, với trình độ đan dược của Vô Ngu, không thể không nhìn ra nam nhân này dùng Dịch Dung Đan...
Hộ pháp nhanh chóng từ ngoài cửa đi vào, dù thân là hộ pháp dược tông, nhưng cũng không dám lỗ mãng với nhóm đán dược sư tôn quý này, hạ thấp tư thái, nói: “Các vị đan dược sư, đại hội dược tông sắp được tổ chức, ta đưa các vị đi dược tông.”
Mọi người gật đầu, đồng loạt đứng dậy.
Vị trí của Dược tông tương đối hẻo lánh, chiếm cả một ngọn núi lớn, trong núi có thiết kế vô số trận pháp, cho nên nếu không có người dẫn đường thì không thể tìm được đường đi.
Mộ Như Nguyệt đi bên cạnh Vô Ngu, lẳng lặng đánh giá trận pháp xung quanh, đúng lúc này, thanh già nua của Vô Ngu vang lên bên tai nàng.
“Nha đầu, ngươi biết vì sao tổ chức đại hội dược tông lần này không?”
Mộ Như Nguyệt lắc đầu, nhìn Vô Ngu, hỏi: “Vì sao?”
“Ha ha”, Vô Ngu vuốt vuốt chòm râu trắng xóa, cười nói, “Bởi vì thiếu tông chủ của dược tông bị bệnh, thiếu tông chủ kia từ nhỏ thể chất không tốt, tìm rất nhiều đan dược sư cũng không có hiệu quả, cho nên lần này dược tông chủ tuyên bố, mời đan dược sư cường đại ở Thánh cảnh cùng ngoại giới tới tham gia đại hội lần này, ai chữa hết bệnh cho thiếu tông chủ thì sẽ được đi Trung Châu.”
“Trung Châu?” Trong lòng Mộ Như Nguyệt hơi động.
“Đúng vậy”, Vô Ngu gật gật đầu, “Trung Châu chính là nơi cường giả tụ họp, ở chỗ chúng ta, một cường giả thiên phú đã rất cường đại, nhưng ở Trung Châu thì không tính là gì, trừ phi thực lực của ngươi đạt cấp đỉnh thiên phú, nếu không thì không cho phép tiến vào Trung Châu, đương nhiên còn có một biện pháp khác chính là có được lệnh bài của một thế lực ở Trung Châu...”