Tựa hồ cảm thấy Phượng Kinh Thiên nói quá đáng, một nữ tử mỹ mạo bên cạnh Lam Nguyệt bước lên đỡ lấy thân thể lảo đảo của nàng, hung tợn nhìn về phía Phượng Kinh Thiên.
"Lam Nguyệt tỷ tỷ chỉ là thích ngươi thôi, ngươi dựa vào đâu mà vũ nhục nàng? Nàng là vị hôn thê của ngươi, cũng là hôn sự do Phượng gia chủ cùng phụ thân chúng ta định ra, ngươi căn bản không có quyền lựa chọn!"
Phượng Kinh Thiên khẽ nheo mắt, môi đỏ nở nụ cười yêu dã mà âm trầm, lại giống như huyết hoa ở địa ngục, mê hồn như thế.
"Lam Hinh!" sắc mặt Lam Nguyệt đại biến, nàng biết Phượng Kinh Thiên đã tức giận, "Đừng nói nữa."
"Tại sao không cho ta nói?" Lam Hinh hừ lạnh, ánh mắt phẫn nộ nhìn Phượng Kinh Thiên, sau đó dời qua phía Mộ Như Nguyệt đứng một bên, đáy mắt rõ ràng mang theo ghen ghét, "Nữ nhân này là ai? Nàng có tư cách gì đi cùng với ngươi? Chẳng lẽ ngươi muốn vứt bỏ một nữ tử tốt như Lam Nguyệt tỷ tỷ để cưới nàng? Ta thấy nữ nhân này không có chút nguyên khí nào dao động, rõ ràng chính là một phế vật, gia chủ Phượng gia cũng sẽ không cho ngươi và nàng ở bên nhau."
Lam Hinh cao ngạo hất cằm, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Mộ Như Nguyệt.
"Nha đầu thối, Phượng Kinh Thiên không phải người mà ngươi có thể mơ tưởng, nhân lúc còn sớm nên bỏ tính toán dựa vào Phượng Kinh Thiên để bay lên làm phượng hoàng đi, ngươi không có cách nào xứng đôi với nam nhân ưu tú như hắn, nếu ngươi muốn tìm nam nhân để gả, Lam gia chúng ta có rất nhiều hạ nhân, ta có thể bảo bọn họ cho ngươi một vị trí tiểu thiếp, dù sao hạ nhân Lam gia chúng ta cũng có yêu cầu nhất định đối với thê tử, loại phế vật như ngươi làm tiểu thiếp cho bọn họ đã là cất nhắc ngươi."
Ở Phượng Thành, nam nhân ưu tú nhất không ai sánh bằng Phượng Kinh Thiên, Lam Hinh tự nhận mình không xinh đẹp và cường đại bằng Lam Nguyệt, cũng không có khả năng trở thành thê tử hắn, nhưng nếu Lam Nguyệt gả cho Phượng Kinh Thiên, có lẽ nàng cũng có thể gả cùng tỷ tỷ.
Làm sao có thể để nữ nhân khác tới phá hỏng được?
Nói cho cùng, Lam Hinh vì bênh vực Lam Nguyệt cũng chính là suy xét cho mình thôi...
Ánh mắt Phượng Kinh Thiên âm trầm đáng sợ, hắn nâng tay hung hăng đánh về phía gương mặt Lam Hinh, 'bang' một tiếng giòn vang, Lam Hinh bị hắn tát một cái văng ra ngoài, ngã vào quầy hàng ven đường.
Nàng ngây ngẩn, hai mắt rưng rưng nhìn Phượng Kinh Thiên.
"Phượng Kinh Thiên, ta là nữ nhi Lam gia, ngươi... ngươi đánh ta?"
Lam Hinh run rẩy, cắn môi oán hận trừng mắt nam nhân yêu nghiệt kia, ánh mắt kia ai oán như thế, giống như Phượng Kinh Thiên là tên hỗn đản vứt bỏ thê tử.
"Đánh ngươi?" Phượng Kinh Thiên cười lạnh, "Là ta xúc động đã làm bẩn tay mình, lập tức cút cho ta, nếu ngươi không phải là nữ nhi Lam gia thì hiện tại ngươi đã là một thi thể rồi! Ta cảnh cáo các ngươi một câu, tốt nhất đừng động vào nàng, nếu không ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!"Lời nói của nam nhân chói tai như thế, như một cây kim đâm vào lòng Lam Nguyệt, đau đến mức cả người run rẩy, trong đôi mắt lam ẩn chứa nước mắt.
Nhiều năm qua nhìn nam nhân mình yêu thân mật với nữ tử khác, nàng cũng đã quen, chỉ cần hắn vẫn cưới nàng, vậy cũng đủ rồi... Nhưng mà những nữ nhân đó đối với hắn là có cũng được không có cũng không sao.
Nàng cho rằng nữ nhân này cũng giống như thế, cho nên ngay từ đầu mới xem nhẹ sự tồn tại của nàng, không thèm dò hỏi gì nhiều, chỉ vì nàng biết rõ Phượng Kinh Thiên không thích nàng quản chuyện của hắn...