Chương 614: Đông Phương Tuấn nghẹn khuất ()
Cập nhật 3 năm trước
Mộ Như Nguyệt rũ mắt, nở nụ cười nhu hòa.
Dạ Vô Trần gắt gao ấn bả vai nàng, bắt nàng nhìn thẳng vào mắt mình, giờ phút này, ánh mắt nam nhân cực kì nghiêm túc và kiên định.
"Nguyệt Nhi, trượng phu là dùng để thay thê tử giải quyết bất cứ chuyện gì! Nếu chuyện gì nàng cũng tự mình làm, vậy ta có tác dụng gì?"
Nhìn vào đôi mắt tím của nam nhân, trong lòng Mộ Như Nguyệt ấm áp: "Vô Trần, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, có thể gặp được chàng, Mộ Như Nguyệt ta không oán không hối! Chờ đến khi giải quyết xong chuyện tứ đại gia tộc, chúng ta liền trở về Trung Châu, cũng sắp đến đại hội tiên y rồi, ta phải trở về trước khi đại hội diễn ra, lần này trở về, rất có khả năng chúng ta sẽ đối mặt với nữ nhân Tử Phượng kia."
"Nguyệt Nhi", cánh tay Dạ Vô Trần căng thẳng, ôm chặt lấy nàng, "Yên tâm đi, dù xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không rời bỏ nàng."
Có lời cam đoan này của hắn, Mộ Như Nguyệt cũng an tâm.
Đúng vậy, mặc kệ phải đối mặt với kẻ địch thế nào, nam nhân này tuyệt đối sẽ không rời bỏ nàng... mà nàng cũng tin tưởng, đời đời kiếp kiếp, bên cạnh nàng đều có hắn làm bạn...
Tất cả người Âu Dương gia đều tụ tập ở đại sảnh, ánh mắt thường liếc về phía ngoài cửa, rất nhanh, một thân ảnh bạch y xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Những người chưa từng gặp Mộ Như Nguyệt, thời điểm nhìn thấy dung nhan khuynh quốc khuynh thành của nàng, đáy mắt đều hiện lên cảm giác kinh diễm.
Nữ tử tuyệt sắc như thế, so với đại tiểu thư còn lóa mắt hơn.
"Mộ tỷ tỷ!" Âu Dương Thiến vừa liếc mắt đã nhìn thấy Mộ Như Nguyệt, trên khuôn mặt thanh tú nở nụ cười tươi tắn: "Mộ tỷ tỷ, ngươi rốt cuộc đã tới, cha và gia gia đều đang đợi ngươi."
Mộ Như Nguyệt gật gật đầu, đảo mắt qua đám người có mặt ở đây, ánh mắt thản nhiên không có bất kì cảm xúc gì nhưng lại khiến trong lòng Âu Dương Vân Cẩm căng thẳng.
"Mộ cô nương, không biết đan dược kia luyện chế thế nào rồi?"
Mộ Như Nguyệt nhìn Âu Dương Vân Cẩm, nói: "Ta đã luyện chế thành công Thánh hoàn đan, có thể khiến Âu Dương gia chủ khôi phục thương thế."
Mọi người lập tức chấn động.
Rất nhiều người biết năm đó Âu Dương Lăng Thiên bị thương nhưng lại không biết sinh mệnh hắn chỉ kéo dài được mấy ngày nữa. Nhưng dù như vậy, lời nói cuồng vọng của Mộ Như Nguyệt cũng khiến bọn họ chấn kinh rồi.
"Hừ!" Âu Dương Vân Thư cười lạnh nói, "Phụ thân, ai mà biết có phải nàng cố ý muốn hại ngươi hay không? Nói không chừng đó là độc dược, cho nên ngươi tuyệt đối không thể dùng!"
Âu Dương Lăng Thiên không để ý đến hắn mà ngẩng đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, cười nhạt nói: "Mộ cô nương, có thể đưa đan dược cho ta không?"
Độc dược?
Đối với Âu Dương Lăng Thiên mà nói, chuyện này căn bản không cần phải suy nghĩ.
Thời gian còn lại của hắn đã không nhiều lắm, Mộ Như Nguyệt không cần dùng độc dược để hại hắn, mà hắn cũng không có hi vọng gì nhiều.
Nếu thất bại, bất quá là một cái mạng thôi, nếu thành công cũng có thể trị được tâm bệnh nhiều năm qua.
"Phụ thân!" sắc mặt Âu Dương Vân Thư đại biến, ánh mắt âm trầm nhìn Mộ Như Nguyệt.
Từ đầu đến cuối, Mộ Như Nguyệt đều coi hắn như không khí, chậm rãi đi đến trước mặt Âu Dương Lăng Thiên, vươn tay lên, một viên đan dược xuất hiện trong tay nàng, tản ra ánh sáng xanh ngọc.
"Đây chính là Thánh hoàn đan, muốn dùng hay không tùy ngươi lựa chọn."