Chương 635: Đưa nữ nhân cho Dạ Vô Trần ()
Cập nhật 3 năm trước
"Mộ cô nương, Dạ công tử, đã lâu không gặp." Đông Phương Tuấn cười nhạt, ánh mắt nhìn về phía hai người, cười như không cười nói.
Đông Phương Lượng nhíu mày, hơi bất mãn nói: "Tuấn Nhi, ngươi quen những người này?"
"Đã từng gặp qua", Đông Phương Tuấn cười cười, "Chẳng qua hình như hai vị có chút hiểu lầm ta, hiện tại ta có chuẩn bị cho hai vị một phần đại lễ, nhận lỗi với hai vị, người tới, đưa đại lễ lên."
Dứt lời, một người cầm một cái hộp đi đến trước mặt Đông Phương Tuấn.
Đông Phương Tuấn tiếp nhận cái hộp, vung tay lên, nói: "Đi xuống đi!"
"Vâng, thiếu chủ!" Người nọ yên lặng lui xuống.
Lập tức, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Đông Phương Tuấn, có lẽ vì không hiểu tại sao Mộ Như Nguyệt phế Đông Phương Anh mà Đông Phương Tuấn còn muốn đưa lễ vật cho Mộ Như Nguyệt đi.
Có điều, từ lúc Đông Phương Tuấn tiếp nhận cái hộp, Mộ Như Nguyệt liền không cách nào dời mắt được...
"Huyễn ưu thảo!"
Không sai, trong cái hộp kia là huyễn ưu thảo! Chỉ cần ngửi được mùi hương này, nàng liền đoán ra loại dược liệu...
Huyễn ưu thảo là một loại dược liệu mê huyễn, nghe nói nếu cho một người dùng, hắn sẽ quên mất người mà hắn yêu nhất, hơn nữa sẽ yêu người khác phái đầu tiên mà hắn nhìn thấy.
Đương nhiên, đối với Mộ Như Nguyệt, huyễn ưu thảo không chỉ có một công hiệu này, bởi vì muốn luyện đan dược thiên giai trung cấp cần dùng loại dược liệu này.
Không ngờ bây giờ lại có người đưa tới tận cửa...
Có điều, Đông Phương Tuấn đưa huyễn ưu thảo cho bọn họ có mục đích gì?
Trong lúc Mộ Như Nguyệt còn đang trầm ngâm, Đông Phương Tuấn cười ôn hòa, nói: "Mộ cô nương, Dạ công tử, các ngươi đi đường cũng mệt nhọc vất vả rồi, hình như Âu Dương gia không mang theo nha hoàn tới, nếu đã như vậy ta liền đưa nha hoàn của ta cho hai vị, hi vọng các ngươi sẽ tiếp nhận ý tốt của ta."
Trong mắt Đông Phương Tuấn xẹt qua một tia sáng, phân phó: "Vũ nương, từ nay về sau, ngươi sẽ hầu hạ Dạ công tử và Mộ cô nương."
Hắn vừa dứt lời, một làn hương thơm ngát đã ập tới trước mặt, một nữ tử quyến rũ từ trong đám người đi ra.
Nữ tử này kinh diễm tuyệt luân, khóe mắt lông mày hàm xuân, dáng người khiến nam nhân huyết mạch phun trào, đặc biệt là làn váy quá ngắn, khi bước đi lộ ra cặp đùi thon dài trắng nõn nà, có vài người không chịu được cảnh tượng hương diễm này, hạ thân trực tiếp có phản ứng.
"Không được xem!"
Cố Oanh Oanh nhéo nhéo tay Điền Phi, bá đạo nói.
Điền Phi cười nhạo nói: "Loại nữ nhân phóng đãng này làm sao so được với phu nhân? Chỉ sợ lúc này Đông Phương Tuấn..."
Nam nhân kia nhìn thế nào cũng không giống đồ háo sắc.
Bất luận ở nơi nào, trong mắt hắn chỉ có vị bạch y nữ tử kia, cho nên Đông Phương Tuấn lập kế hoạch muốn dùng Vũ Nương câu dẫn nam nhân kia chỉ sợ sẽ ngâm nước nóng...
Mộ Như Nguyệt nhíu mày, quét mắt Đông Phương Tuấn, phát hiện ý cười lạnh trong mắt hắn, lại nhớ đến dược liệu vừa rồi, nhất thời hiểu ra.
Thì ra hắn có chủ ý này!
Nghĩ kỹ ý đồ của đối phương, sắc mặt Mộ Như Nguyệt hơi lạnh xuống, khóe môi gợi lên độ cong lạnh băng, đôi mắt đen xẹt qua hàn ý...