Chương 167: Dựa Vào Cái Gì Mà Phải Hy Sinh Cho Các Ngươi?

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Tiếp đó ông không nhìn Tô Vũ nữa mà là nhìn về phía các học viên khác, có người còn đang khóc rống.

Lão giả nhìn một hồi, thanh âm không lớn nhưng lại thừa sức truyền khắp bốn phương: "Đây là chuyện mà các ngươi không sớm thì muộn phải trải qua!"

"Mặc dù chuyện xảy đến trước thời hạn một chút, nhưng các ngươi đã bước vào cao đẳng học phủ thì đây là việc nhất định sẽ trải qua, có thể còn sẽ tàn khốc hơn rất nhiều!"

"Đồng học, chấp giáo, chiến hữu, bằng hữu, người yêu... Khả năng sẽ có một ngày, bọn hắn đều sẽ hy sinh ngay trước mặt các ngươi!"

Lão giả chậm rãi nói: "Con đường của cường giả hết sức cô độc, hết sức đau xót!"

"Nếu như không thể thừa nhận, vậy thì hãy từ bỏ ngay bây giờ đi."

"Tử vong về sau sẽ bám theo các ngươi, tới Chư Thiên chiến trường sẽ chết, chấp hành nhiệm vụ sẽ chết, tu luyện sẽ chết, từ yếu đến khi mạnh lên, từng bước một, tử vong một mực sẽ bám lấy các ngươi..."

"Hôm nay, chẳng qua là chỉ là chút khai vị mà thôi."

Lão giả nói khẽ: "Thút thít cũng vô dụng, nhu nhược cũng vô dụng! Hiện tại các ngươi có thể từ bỏ. Không muốn từ bỏ, vậy thì phải kiên cường!"

Trong lúc lão giả làm công tác tư tưởng cho các học viên thì ở bên kia, Hạ Binh đang chỉ huy Thành vệ quân quét dọn chiến trường.

Giờ phút này, vết thương trên người y vẫn không ngừng chảy máu.

Nghe lão giả nói xong, Hạ Binh mới ngẩng đầu, nhìn về phía mọi người, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: "Một khắc các ngươi đi ra khỏi Nam Nguyên, các ngươi đã là chiến sĩ! Sẽ chẳng có thời gian cho các ngươi chuẩn bị, không có thời gian cho các ngươi thích ứng! Trung đẳng học phủ năm năm chính là giai đoạn thích ứng của các ngươi!"

"Chuyến đi tới Đại Hạ phủ lần này chính là chương trình học thực tiễn của các ngươi!"

"Kỷ luật nghiêm minh, học phủ không dạy cho các ngươi sao?"

"Ta ra lệnh cho các ngươi ngồi yên tại chỗ, vì sao lại kháng lệnh?"

"Sợ hãi như thế, hoảng sợ như thế thì cũng không cần ra khỏi Nam Nguyên, tiếp tục sinh sống trong Nam Nguyên là được, hà tất đi lên con đường tu giả?"

"Các ngươi tưởng là tới Đại Hạ phủ để hưởng phúc sao? Hay là đi nhặt tiền, đi lấy không tài nguyên?"

Hạ Binh lạnh lùng nhấn mạnh: "Không thể thích ứng thì sẽ bị đào thải! Kẻ hèn nhát không xứng đáng được bồi dưỡng! Vô số chiến sĩ ở tiền tuyến còn không cầm tới tài nguyên nhiều như các ngươi đâu. Các ngươi có thiên phú, có thiên phú thì tính là cái quái gì chứ!"

"Có thiên phú nhưng không có tâm tính, không có kiên trì, không có quyết đoán thì vẫn chẳng thể trở thành cường giả! Chỉ tổ lãng phí tài nguyên của quốc gia. Còn không bằng đưa số tài nguyên đó đến tiền tuyến, đưa cho những chiến sĩ có nhu cầu!"

"Các ngươi ở hậu phương, nhiệm vụ giống nhau, cầm ban thưởng lại gấp đôi tiền tuyến, dựa vào cái gì? Bởi vì các ngươi có thiên phú, có hy vọng trở thành cường giả, nếu như các ngươi mất đi hy vọng này... Thật có lỗi, bất kỳ địa phương nào cũng sẽ không nuôi người nhàn rỗi!"

Hạ Binh nói chuyện hết sức thẳng thắn, y lại chỉ di hài của mấy vị Thành vệ quân nằm trên mặt đất, cả giận nói: "Nếu không phải bởi vì trong các ngươi có kẻ không nghe quân lệnh, chạy loạn khắp nơi, nhiễu loạn trận hình, mấy vị chiến hữu này cũng sẽ không hi sinh tại đây!"

"Mạng của bọn hắn là do các ngươi hại mất!"

"Bọn hắn cũng là người, cũng có tuổi trẻ, dựa vào cái gì phải bán mạng cho các ngươi! Bởi vì bọn họ là quân nhân, bọn họ biết cái gì là trách nhiệm, các ngươi có biết không?"

Trong đám đông có người nấc nghẹn ngào.

Vài học viên trước đó chạy loạn, làm rối trận hình khóc rống thất thanh, bọn hắn còn sống, nhưng kết quả là người khác phải dùng mệnh cứu bọn hắn, bọn hắn thật sự hổ thẹn và tự trách khôn cùng.

...

Thành Vệ quân và Long Võ vệ yên lặng quét dọn chiến trường, không một ai nói chuyện.

Bầu không khí rất lạnh lẽo.

Đây là bài học đầu tiên dạy cho đám học viên cao đẳng học phủ, đúng nghĩa là khó học thực tiễn.

Hôm nay có Thành Vệ quân cùng Long Võ vệ thề sống chết bảo vệ bọn hắn, nhưng cơ hội như vậy không phải lúc nào cũng có, học viên không thể thừa nhận thì chi bằng đừng tới học phủ.

Bầu không khí đang lạnh lẽo, trong đám người, có kẻ bỗng nhiên gào khan một tiếng thảm thiết:

"A Vũ, ngươi ở đâu?"

"A Vũ... Ô huhu... Xong rồi..."

Thanh âm của Trần Hạo truyền ra, cậu ta mới rồi đều lo tìm Tô Vũ, kết quả chính là mãi cũng không phát hiện, nhìn lại một đám thi thể đầy đất, Trần Hạo gấp vô cùng, Tô Vũ đã chết rồi sao?

Hạ Binh vốn còn muốn mượn cơ hội giáo huấn những học viên này thêm chút nữa, nghe vậy thì cơ mặt co rút.

Tên nhóc hỗn đản kia!

Bên kia, Tô Vũ cũng thừa cơ bỏ đi quần áo, đi ra từ phía sau xe, thấp giọng mắng: "Im miệng!"

Trần Hạo thấy Tô Vũ, lập tức nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đi tới, tiếp đó lại một mặt kinh ngạc, nhỏ giọng nói: "A Vũ, sao ngươi lại sợ đến như vậy, tè ra quần à?"

Toàn thân Tô Vũ đều là nước, trên thực tế là mồ hôi, quần áo đều bị thẩm thấu.

Vẻ mặt hắn lại trắng bệch, giờ phút này còn có mồ hôi nhỏ xuống.

Nghe được lời Trần Hạo, Tô Vũ muốn đánh chết cậu ta luôn cho rồi.

Trừng mắt liếc Trần Hạo một cái, Tô Vũ quát khẽ: "Im miệng, không biết nói chuyện thì bớt nói vài lời đi!"

Trần Hạo có chút ngượng ngùng, tiếp đó lại thấp giọng hỏi: "Ngươi giết người à?"

Lần trước cậu đã đi theo Tô Vũ thủ tiêu hai vị Thiên Quân cảnh.

Bây giờ nhìn thấy Tô Vũ mới ra ngoài, cậu cảm thấy Tô Vũ khẳng định không phải là đi trốn, có lẽ vừa rồi hắn lại thủ tiêu Vạn Tộc giáo chúng.

Tô Vũ thật sự rất to gan!

Nói xong, cậu nhìn về phía đao của Tô Vũ, quả nhiên thấy được vết máu còn chưa lau sạch sẽ, lập tức trong lòng hơi lay động, có chút oán giận nói: "Vừa rồi hẳn là phải gọi ta theo mới phải, ta sẽ giúp ngươi dụ người tới..."

"Cút!"

Tô Vũ không thèm để ý tới cậu nữa, vừa rồi khắp nơi đều là người, còn cần ngươi dụ nữa à?

Tên ngốc nhà ngươi đừng có dụ cho ta tận mười mấy tên, ta muốn khóc đều không có chỗ mà khóc đâu.

Khi hai người bọn họ đang trò chuyện, lão giả đột nhiên mở miệng nói: "Cấp tốc quét dọn chiến trường, đưa di hài của chiến sĩ cùng học viên về Thiên Thủy thành, tiếp theo sẽ do Thiên Thủy thành hộ tống di hài trở về Nam Nguyên!"

"Chúng ta nhanh tới Thiên Thủy thành, hội hợp với đội ngũ của Thiên Thủy thành, cẩn thận Vạn Tộc giáo quay lại!"

Hạ Binh nghe vậy cũng lớn tiếng ra lệnh: "Học viên lên xe, chiếc xe nào tổn hại thì từ bỏ, Long Võ vệ bỏ xe đi bộ, Thành Vệ quân nhanh chóng đuổi kịp!"

"Vâng!"

Bọn họ lĩnh mệnh mà đi, sắp xếp cho học viên lên những chiếc xe còn nguyên chưa bị tổn hại.

Có học viên ngượng ngùng muốn cự tuyệt, Hạ Binh quát lạnh: "Trên chiến trường quân lệnh như núi! Có lòng đó thì ngày sau giết nhiều kẻ địch một chút, hiện tại mà để cho một đám Khai Nguyên các ngươi đi bộ, các ngươi đi được sao? Chỉ tổ làm liên lụy người khác!"

"Nếu thật sự lên trên chiến trường, đừng mưu toan đi trợ giúp cường giả giết địch mà hãy làm tốt bổn phận của mình, đây cũng là cống hiến lớn nhất đối với cường giả!"

"Bảo ngươi rút lui liền rút lui, bảo ngươi làm cái gì thì làm cái đó, đừng dựa vào tính tình của mình mà tự ý quyết định!"

"Trên chiến trường đừng diễn trò khổ tình với ta, khi người thân của ngươi đã chết thì lập tức rút lui, nghĩ biện pháp báo thù, chứ không phải ngốc nghếch khi thấy người bị giết chết lại tự nộp thêm một cỗ thi thể!"

Hạ Binh nói chuyện rất lạnh lùng, lớn giọng quát: "Những học viên thiên tài các ngươi có thiên phú không tồi, nhưng khi lên chiến trường, hằng năm đều có không ít binh sĩ bởi vì các ngươi tùy hứng mà chết!"

"Có kẻ kiệt ngạo bất tuân, có kẻ tùy ý làm bậy, có kẻ tự cho là đúng, lên chiến trường tùy ý làm bậy thường sẽ cần quân đội cứu viện các ngươi, tới tới lui lui, binh sĩ thương vong hằng năm bởi vì đám thiên tài học viên cũng phải hơn ngàn người!"

"Người như các ngươi nên để cho ăn nhiều một chút đau khổ!"

"Hạ thập trưởng..." Bên kia, lão giả ho nhẹ một tiếng, nói thế là được rồi, mắng nữa thì những học viên ấy đều sẽ bị đả kích không gượng dậy nổi mất.

Hạ Binh lơ đễnh gật đầu, tiếp tục chỉ huy đội ngũ tiến lên.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]