Trăm điểm công huân là ít nhất!
Lúc ấy hắn thật sự không nghĩ tới sẽ đắt như vậy, bây giờ xem ra, ngày đó Liễu lão sư đưa cho hắn bản《 Lôi Nguyên đao 》lại thành ra món bảo vật có giá trị nhất trên người hắn.
110 điểm công huân, đây là tài sản trước mắt của Tô Vũ.
Nếu không phải Bạch Phong đáp ứng cung cấp《 Chiến Thần quyết 》bản tiến giai thì hắn sẽ mất đi thêm 10 điểm công huân.
"110 điểm công huân này phải sử dụng thật tốt mới được!"
Chờ đồ mà Hạ Hổ Vưu đưa đến, Tô Vũ sẽ thử nhìn một chút tinh huyết Vạn Thạch cảnh xem hiệu quả như thế nào, rồi mới xác định sử dụng công huân ra sao.
"Hi vọng có khả năng dùng nhiều thêm một đoạn thời gian!"
Tô Vũ không ở lại lâu, hắn cấp tốc rời đi.
Hắn vừa đi, nữ sinh mới vừa tươi cười nọ liền âm thầm bấm một số điện thoại, thấp giọng nói: "Tân sinh của Thần văn học viện Tô Vũ dường như có công pháp《 Chiến Thần quyết 》bản tiến giai."
Người bên kia máy truyền tin khẽ đáp lại một tiếng, rất nhanh đã cúp máy.
Còn nơi mà Tô Vũ lấy được công pháp thì tự nhiên sẽ được điều tra nghiêm cẩn, nếu tìm không thấy nơi phát ra, thân phận của Tô Vũ sẽ đáng bị hoài nghi.
Nơi đây là Văn Minh học phủ!
Mà nếu tra được nơi phát ra, thì kẻ truyền bá công pháp, kẻ có quyền truyền bá cùng với báo cáo cũng phải đánh đổi khá nhiều, ai mà muốn lợi dụng sơ hở thì không thiếu được phải chịu chút ít thiệt thòi lớn.
...
Cùng một thời gian.
Bạch Phong ngáp dài, cầm lấy máy thông tin, khẽ nói với người ở đầu dây bên kia: "Tiểu tử Tô Vũ thật sự là thiên tài! Tiểu Lưu, chờ hắn trưởng thành thì hãy chèn ép hắn, ngươi sẽ kiếm lợi lớn... Thứ ta muốn cũng không nhiều, một bản《 Chiến Thần quyết 》tiến giai, 1000 điểm công huân, 10 bản ý chí chi văn Địa giai gì đó là được..."
"Cút đi!" Bên kia, vẻ mặt Lưu Hồng đen kịt.
"Thật đó, ta cam đoan, hắn chỉ cần ba tháng là sẽ tiến vào Bách Cường bảng! Ngươi nói có lợi hại hay không?"
"Ngươi lại muốn lừa ta nữa à?"
"Thật đó!" Bạch Phong chân thành nói: "Ta còn có thể lừa ngươi được sao? Lừa ngươi thì có lợi gì cho ta đâu? Dạng thiên tài như hắn nếu quật khởi ở thời đại của chúng ta, chậc chậc, có người đều sắp không ngủ yên giấc rồi!"
Lưu Hồng lạnh mặt đáp: "Bạch Phong, đến bây giờ ngươi cũng không cho ta thấy bất kỳ hồi báo nào mà chỉ một mực yêu cầu này yêu cầu kia, ngươi không cảm thấy rất quá đáng sao?"
"Hồi báo nào có nhanh như vậy!" Bạch Phong phì cười, "Thế này đi, hai ngày tới ta rút chút thời gian, đi phế đi môn sinh đắc ý của Chu phủ trưởng, khiêu khích bọn hắn một thoáng, để bọn hắn cảm nhận được áp lực, để bọn hắn biết Bạch Phong ta thật sự không dễ chọc, thế này chẳng phải là càng làm nổi bật tầm quan trọng của ngươi sao? Đúng chưa?"
"..." Lưu Hồng trầm giọng hỏi: "Ngươi lại đùa ta?"
"Thật mà!" Bạch Phong hớn hở mỉm cười: "Hồ Văn Thăng thì có tính là gì, trong mắt của ta, hắn sao có thể so được với Lưu Hồng ngươi! Đằng Không cửu trọng mà thôi, ta bùng nổ một thoáng sẽ nện chết y!"
"..."
Lưu Hồng không quá tin tưởng, thấp giọng nhắc nhở: "Hồ Văn Thăng rất mạnh, y vẫn luôn là chướng ngại vật lớn nhất đối với ta!"
"Thôi đi, y thì tính là cái gì chứ!" Bạch Phong xem thường vô cùng: "Trong mắt của ta, thế hệ này có thể tranh phong với ta cũng chỉ có Hạ Ngọc Văn và Ngô Kỳ. Còn Hồ Văn Thăng... y không bằng chó má, chờ đó, khi nào tiền của ngươi tới thì ta giúp ngươi trừng trị y!"
"Nếu ngươi dám lật lọng, đấu không lại Hồ Văn Thăng, giá trị của ta... cũng sẽ không còn nữa, ngươi hiểu ý ta chứ?" Lưu Hồng gằn giọng.
Bạch Phong híp mắt cười đáp: "Không tin ta ư? Lật thuyền không tốt à? Ngươi cũng có thể kịp thời dừng mọi tổn hại, không phải sao? Nhưng nếu như ta thắng thì sao hả?"
"Vậy tầm quan trọng của ngươi sẽ tăng lên!" Lưu Hồng trầm giọng nói: "Bọn hắn sẽ cảm thấy ta có thể đấu qua được ngươi chắc?"
"Ngươi lên Đằng Không bát trọng hoặc là lập tức cửu trọng không phải là được rồi à?" Bạch Phong nhàn nhạt đáp.
"Ta vừa mới thăng cấp Đằng Không thất trọng thôi!" Lưu Hồng cả giận quát: "Làm sao lên bát trọng hay cửu trọng ngay được!"
Bạch Phong cười tủm tỉm nói: "Thế hả? Nếu ta nhớ không lầm, ngươi không phải còn có một lần cơ hội tiến vào bí cảnh sao? Dùng đi, dùng thì không phải..."
"Đó là ta chuẩn bị dùng cho thời điểm Lăng Vân mới vào!"
"Hiện tại dùng đi, đánh ngã Hồ Văn Thăng, ngươi chính là người đứng đầu thế hệ này, còn sợ không có cơ hội tiến vào bí cảnh lần nữa chắc?"
"Ngươi..." Lưu Hồng nghiến răng nghiến lợi, "Ta không có nhiều điểm công huân như vậy, đều dùng hết rồi."
"Làm sao có thể!"
"Thật sự dùng hết rồi." Lưu Hồng cắn răng nói: "Hôm qua bị quân hộ vệ của học phủ quét sạch một lần..."
"Nhà ngươi có mà."
"..." Lưu Hồng thở gấp, Bạch Phong lại nói: "Có làm hay không, lần này thành thì ngươi kiếm nhiều hơn ta, ta không đột phá Lăng Vân, bọn hắn cũng không dám để Lăng Vân tới tìm ta gây phiền toái. Đằng Không cảnh mà không còn Hồ Văn Thăng nữa, ngươi không phải là xếp lên cao sao? Còn ai có thể không ủng hộ ngươi nữa à?"
"Lão Lưu à, ánh mắt nhìn xa thêm chút, đám Chu phủ trưởng có nhiều tiền mà, còn đi kiếm mấy ngàn điểm công huân làm gì?"
"..." Lưu Hồng cực kỳ mệt tâm, gã cảm giác thuyền hải tặc của mình càng ngày càng không ổn định.
"Có thể được, bất quá ta có một yêu cầu, ngươi đã để cho ta đầu tư trên người Tô Vũ nhiều như vậy thì phải làm cho ta nhìn thấy hi vọng... Hồ Văn Thăng có tên đệ tử năm ngoái nhập học, đã là giai đoạn dưỡng tính, Thiên Quân thất trọng. Trong vòng ba tháng, Tô Vũ nhất định phải đè ép được hắn! Còn về Bách Cường bảng... Ngươi đừng khoác lác nữa, ngươi cho rằng ta sẽ tưởng là thật chắc!"
Dứt lời, Lưu Hồng lại nói tiếp: "Mặt khác, Hạ gia năm nay có một vị yêu nghiệt nhập học, tên là Hạ Thiền, bái Chu phủ trưởng làm thầy. Dù Tô Vũ không bằng nàng, cũng không thể bị nàng ép cho không ngóc đầu lên được, bằng không... ta căn bản không cần thiết phải để ý tới Tô Vũ!"
"Không có vấn đề gì!" Bạch Phong đáp ứng cực kỳ thoải mái, cười nói: "Yên tâm đi, vấn đề nhỏ ấy mà, thu tiền là được, vậy cứ quyết định thế nhé!"
"Được, ta lại tin ngươi một lần, ngươi mà lật thuyền, tổn thất của Bạch Phong ngươi sẽ còn lớn hơn cả ta đấy!"
"Không có chuyện đó đâu!" Bạch Phong dập máy thông tin, cười đến nhe răng trợn mắt.
Bất quá rất nhanh, anh lại thấy có chút đau đầu, khẽ lẩm bẩm: "Hồ Văn Thăng... Không dễ xử đâu! Lưu Hồng... Cái tên này rốt cuộc có ẩn giấu thực lực không thế?"
Anh thật sự không xác định được, nếu không có, thế thì gã gia hỏa kia chỉ là Đằng Không thất trọng thì đòi tranh cái gì?
...
Trở lại phòng 609, Tô Vũ hồi thần suy nghĩ lại một chút về mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, tự ngẫm xem có chỗ nào không ổn hay không.
Tìm Bạch Phong muốn lễ vật, Bạch Phong có thể sẽ không cao hứng, nhưng có vẻ như không sao.
Chính mình tiết kiệm được điểm công huân, đây là chỗ tốt.
"Nếu Bạch Phong vì thế mà không vui..." Tô Vũ thì thào một tiếng, dừng một chút, trên mặt lại lộ ra vẻ kiên nghị.
Nếu thế thì tức là vốn Bạch Phong không có mắt nhìn, thu mình làm đồ đệ nhưng cũng không coi là thật lòng, cùng lắm thì về sau không nhờ vả anh ta là được.
Thiên tài tối thượng đẳng bái sư vốn là vì giúp cho thiên tài như họ có càng nhiều cơ hội, có càng nhiều đãi ngộ tốt hơn.
Bằng không, cũng sẽ không có nhiều học viên mong muốn tìm lão sư dẫn dắt mình như thế.
Xếp loại trung hạ cơ hồ không có cơ hội, thượng đẳng thiên tài mới có được cơ hội này, chính là vì lấy được chỗ tốt, thầy và trò đều là đôi bên cùng có lợi.
Học sinh có thành tựu, lão sư cũng có rất nhiều chỗ tốt.
Cân nhắc một hồi giữa lợi và hại, Tô Vũ liền ổn định tâm tình.