"Không có ý chí lực cứng cỏi thì dù cho ý chí lực bùng nổ cũng rất khó làm tổn thương ta, ta thậm chí có thể đợi hắn hao hết ý chí lực, trong nháy mắt giết ngược lại hắn!"
"Ta có khả năng kiên trì đến 10 tiếng đồng hồ, hắn có thể sao?"
"Những gia hỏa Thần Văn hệ đó kiên trì được 1 giờ đã là cực hạn, thậm chí càng về sau thì cường độ ý chí lực càng kém cỏi hơn so với lúc trước, khi đấy ta sẽ mạnh hơn hắn, muốn giết hắn là việc dễ dàng!"
"Cách rèn luyện của Đa thần văn nhất hệ các ngươi có điểm tương đồng so với Đúc binh hệ chúng ta, thần văn nhiều, phụ tải lớn, cho nên sẽ bền bỉ hơn so với những người khác, nhưng mà ta nói thẳng, so với Đúc Binh sư thì chắc chắn vẫn không bằng... Dĩ nhiên, thần văn nhiều thì sẽ sở hữu đặc tính nhiều, thần văn là thứ hết sức phức tạp, khi thật sự giao thủ với nhau thì khó mà đoán trước thắng bại!"
"Bạch Phong có khả năng miểu sát Đằng Không cửu trọng Hồ Văn Thăng, mà ta... Dù cho Trịnh Ngọc Minh tới, chỉ cần lão không thể miểu sát ta, ta liền có thể kéo chết lão."
Giờ khắc này, Triệu Lập cực kỳ kiêu ngạo!
Bắt nguồn từ sự kiêu ngạo của một vị Đúc binh đại sư!
Trịnh Ngọc Minh là đệ tử của Chu Minh Nhân, mới thăng cấp lên cường giả Sơn Hải cảnh.
Còn Triệu Lập ông mới chỉ là Lăng Vân thất trọng!
Đương nhiên, mấy phần khoác lác khẳng định là có.
Tô Vũ rõ ràng trông thấy có vài vị Văn Minh sư len lén nghiêng đầu quay đi, không buồn nhìn Triệu Lập.
Nếu Triệu Lập nói ông có thể cùng Lăng Vân cửu trọng đấu một trận, bọn hắn nhất định sẽ tin, nhưng Trịnh Ngọc Minh lại là cường giả Sơn Hải, đó là khác biệt cả một cảnh giới.
Ngươi nói Trịnh Ngọc Minh mà không giết được ngươi, vậy nhưng chưa hẳn, nhất kích trọng thương ngươi, dù ngươi có thể kiên trì thêm chốc lát thì cũng không có cách nào kéo dài chiến đấu tiếp.
Gặp phải Sơn Hải thì Triệu Lập chắc chắn phải chết.
Triệu Lập mặc kệ bọn họ, thở dốc nói: "Đối với Đúc Binh sư mà nói, trọng yếu nhất kỳ thật là làm như thế nào để thu hoạch được thần văn phối hợp, cũng như khai phá được biển ý chí của chính mình, giúp ý chí lực càng thêm vững chắc và bền bỉ hơn... Nhưng những điều này đều là thông tin cơ mật, phụ tu học viên, ta sẽ không dạy!"
"..."
Tô Vũ dở khóc dở cười, nếu đã không muốn dạy, vậy thì nãy giờ lão nhân gia ngài nói với ta nhiều như thế để làm gì.
Xem ra lão đầu tử còn chưa hết hi vọng, muốn mình thay đổi lại học viện chính tu đây mà.
Hắn đã hiểu, những người khác cũng đều đã hiểu.
Lần nữa dồn dập nhìn về phía Tô Vũ, tiểu tử này lợi hại lắm sao?
Đáng giá để Triệu Lập coi trọng như vậy?
Lúc này, Triệu Lập thật sự không còn tâm tư nói chuyện phiếm nữa. Trên không khung, những cái chùy kia vẫn đang không ngừng bay lượn, không ngừng ngưng hình hóa thành hình dạng của thanh chủy thủ, rất nhanh, phía trên thanh chủy thủ đó lại nhiều thêm mấy đạo hoa văn kim sắc.
Ngay lúc trong đại sảnh đang cực kỳ an tĩnh, thì Triệu Lập bỗng nhiên lại lên tiếng: "Mỗi một lần hạ ấn ký xuống thì đều đại biểu cho kết quả khác nhau, hoa văn màu vàng kim trên binh khí có rõ ràng hay không, có sáng chói hay không thì chính là biểu thị một vòng mới rồi ngươi rèn đúc thành công hay thất bại!"
"Những thợ rèn rác rưởi thì khi tới giai đoạn ngưng hình, thường thường sẽ chế tạo ra các hoa văn có màu vàng kim xiêu xiêu vẹo vẹo..."
Ầm!
Vừa nói xong, một đạo hoa văn đã thành hình!
Sai lệch!
Toàn trường yên tĩnh!
Dù cho Tô Vũ không quá hiểu về nghề đúc binh thì giờ phút này cũng đã nhìn ra, hoa văn màu vàng kim bên trên thanh chủy thủ thế mà nằm lệch qua một bên!
Kết hợp với mấy lời Triệu Lập vừa mới nói... Tô Vũ liền bất giác cúi thấp đầu.
Ta không nghe thấy!
Ta không nghe thấy ngươi nói cái gì cả!
Triệu Lập rõ ràng cũng có chút không nhịn được, trầm giọng nói: "Vừa nãy chỉ lo nói chuyện, có chút thất thần, cái này là mặt trái của tài liệu giảng dạy, chính là ta muốn nhắc nhở các ngươi, khi chế tạo văn binh thì nên chuyên tâm, không nên lo ra, là ta cố ý làm mẫu cho các ngươi xem thôi..."
"Không sao, Đúc Binh sư rác rưởi thì coi như xong, hiện tại chắc chắn không có cách nào sửa chữa lỗi sai, nhưng ta thì khác, ta có khả năng đúc lại một lần, đem hoa văn nằm lệch chỗ kia kia chế tạo trở lại như cũ!"
"..."
Lời Triệu Lập vừa nói ra, mấy lão đầu trong đại sảnh đều đen mặt tức thì.
Đúng vậy, chúng ta đều là rác rưởi!
Bởi vì chúng ta đều không đúc lại được!
Triệu Lập, ngươi lợi hại!
Vì muốn tìm về mặt mũi trước mặt học viên mới, mà ngươi chửi phong long hết tất cả chúng ta, xem như ngươi giỏi!
Sau một khắc, Tô Vũ thấy Triệu Lập gầm nhẹ một tiếng, lần nữa bạo phát ra một thần văn, thần văn lần này là chữ gì thì không ai biết được, Văn Minh sư đã không muốn bại lộ, người ngoài căn bản không thể nhìn thấy.
Rầm rầm!
Tiếng nổ lớn lại nổi lên, thanh chủy thủ lần nữa điên cuồng vung vẩy, có điều lần này không phải là ông rèn đúc ra hoa văn màu vàng kim khác, mà là đang không ngừng làm nhạt đi đường vân méo xẹo kia.
Trọn vẹn qua gần 20 phút đồng hồ, Triệu Lập mới hoàn thành nhiệm vụ phát sinh, xóa sạch sẽ dấu vết hoa văn xấu xí ấy ra khỏi thanh chủy thủ.
"Nhìn thấy chưa, đây chính là kiến thức cơ bản của một Đúc Binh sư cường đại!" Sắc mặt Triệu Lập trắng bệch, giọng nói cũng hơi run, nhưng tinh thần thì đầy phấn chấn, "Đây là bản lĩnh sở trường của Triệu Lập ta, có một vài gia hỏa đều muốn học... Nhưng ta không dạy hắn, quá phế vật, học được cũng chẳng làm được, chỉ tổ khiến ta mất mặt!"
"..."
Hiện trường lần nữa rơi vào sự tĩnh lặng kéo dài!
Triệu Lập chỉ nói vậy rồi thôi, không tiếp tục chỉ cây dâu mắng cây hòe thêm, đại khái ông cũng hơi mệt một chút, giờ phút này cũng không dám lại thất thần, rất nhanh liền hết sức chuyên chú bắt đầu chế tạo văn binh.
Một giờ, hai giờ... Bốn giờ, năm giờ...
Thời gian cứ thế trôi qua.
Tô Vũ không thể không thừa nhận, những người có mặt trong căn phòng này đều có khả năng tĩnh tâm đến đáng sợ.
Tất cả bọn họ đều chăm chú quan sát Triệu Lập đúc binh.
Ròng rã gần 7 tiếng đồng hồ!
Tô Vũ tới đây từ lúc mặt trời còn nghiêng nắng, hiện tại xem giờ thì đã là đêm khuya!
Mà toàn thân Triệu Lập thì đều ẩm ướt mồ hôi như vừa vớt từ hồ nước ra.
Sau một khắc, một đạo kim sắc hoa văn rốt cuộc cũng đã thành hình, bao trùm lên thanh chủy thủ.
Thanh chủy thủ bỗng phát sáng lên, dần dần mới tắt ánh hào quang xung quanh, cuối cùng biến thành một thanh vũ khí màu vàng kim cực kỳ đẹp mắt.
"Ngưng!"
Quát to một tiếng, ý chí lực của Triệu Lập bùng nổ, thanh chủy thủ trong nháy mắt tan biến ngay trước mắt mọi người.
Sau một khắc, một tiếng nổ vang lên!
Trước mặt một vị lão nhân ngồi cách Tô Vũ không xa bỗng xuất hiện một thanh chủy thủ ám hắc sắc, lão nhân vẻ mặt trắng bệch, nhịn không được mắng: "Lão Triệu, ngươi điên rồi à, ngươi muốn giết ta chắc?"
"Tốt xấu gì cũng là Lăng Vân tam trọng, không chết được!" Triệu Lập thở hổn hển, "Ta muốn thử một chút hiệu quả khi phối hợp với thần văn thôi, xem ra không có gì sai lầm, đánh ra 39 đạo văn đường, có thể được coi là huyền giai hạ đẳng đỉnh cấp."
Mà trước một màn mới rồi, Tô Vũ từ đầu tới đuôi đều đờ đẫn tới ngây người.
Hắn căn bản không kịp phản ứng, cũng không thấy thanh chủy thủ kia làm như thế nào tan biến, lại làm như thế nào mà đột ngột xuất hiện ở ngay trước mặt vị lão nhân nọ.
Nếu như thanh chủy thủ đó nhắm thẳng vào mặt hắn... Tô Vũ e rằng, có khi chết cũng không biết chính mình chết như thế nào!
Cái này chính là văn binh sao?