Thật hay giả?
Làm sao gã biết?
Tô Vũ nhịn không được hỏi: "Người trung gian giao dịch bản ý chí chi văn kia là ai vậy?"
"Làm gì, ngươi muốn câu kéo quan hệ với đối phương?"
"Ta tùy tiện hỏi một chút mà thôi."
Hạ Hổ Vưu nghi ngờ quét mắt nhìn hắn một cái, hiếu kỳ chất vấn: “Có phải ngươi nghe được phong thanh gì đó rồi hay không, muốn cười trên nỗi đau của người khác à? Ngươi biết kẻ xui xẻo ấy là Lưu Hồng rồi sao?"
"..."
Quả nhiên!
Tô Vũ mới nãy còn đang suy nghĩ, rốt cuộc là tại sao Lưu Hồng lại biết nơi cất giấu bản ý chí chi văn《 Phá Thiên Sát 》kia, thì ra chính gã là người làm mất.
"Nhưng có điều kỳ lạ là vì sao gã đã biết nó đang bị giấu ở một ngóc ngách nào đấy trong thư viện, nhưng chính gã còn chưa tìm được?"
Trong lòng Tô Vũ cực kỳ hoang mang. Thư viện, không phải là Tàng Thư các.
Thư viện là nơi lưu giữ các thư tịch bình thường.
Nói như vậy, vật kia khả năng còn đang ở một góc nào đó trong thư viện?
Ban nãy Lưu Hồng lẩm bẩm rất nhỏ, nếu không phải Tô Vũ một mực chú ý thì thật đúng là nghe không được.
Cho nên nói, đây là Lưu Hồng vô ý thức tiết lộ tin tức?
"Thư viện..."
Ánh mắt Tô Vũ sáng như tuyết.
Bản ý chí chi văn trị giá 1500 điểm công huân!
Mấu chốt là, còn tiết kiệm thêm tiền mua sắm nguyên bộ võ kỹ, vậy là giá trị cộng thêm 200 điểm công huân nữa!
Giờ khắc này, Tô Vũ chỉ hận không thể lập tức chạy đến thư viện.
Bất quá thấy Hạ Hổ Vưu nghi ngờ nhìn mình chằm chằm, Tô Vũ trong nháy mắt liền đè xuống sự kích động, cười giả lả nói: "Thì ra là thế, trách không được ta nghe lão sư của ta nói, Lưu Hồng gần nhất thật xui xẻo, rất tốt... Ta đi trước đây!"
Tô Vũ ra vẻ bình tĩnh rời đi, Hạ Hổ Vưu nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, vò đầu nói: "Cái tên này, sẽ không phải là đã biết cái gì rồi chứ?"
"Chẳng lẽ... Tô Vũ biết bản ý chí chi văn kia ở đâu?"
Hạ Hổ Vưu lần nữa vò đầu, không thể, tiểu tử này lấy ở đâu ra vận khí tốt như vậy được!
Ta không tin, rõ ràng là tin tức đó do ta vừa mới nói cho hắn biết mà thôi.
…
"Thư viện..."
Tô Vũ hiện giờ chính là cái cảm giác đối với thư viện nhớ mãi không quên, thậm chí những chuyện khác, hắn đều không bận tâm tới.
Lưu Hồng xem thường chính mình cũng được, mà để mắt đến cũng chẳng sao, ai rảnh mà quan tâm a.
Chuyện quan trọng bây giờ chính là nghe nói có một bản《 Phá Thiên Sát 》ý chí chi văn do Sơn Hải cảnh viết, đang được giấu ở một nơi nào đó trong thư viện.
Giá trị hơn một ngàn điểm công huân!
"Lưu Hồng khẳng định vẫn đang tìm, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được..."
Tô Vũ cố gắng đè nén sự kích động trong lòng, ép mình phải trấn định lại.
Mặc dù trên đại thể đã có hướng đi, nhưng cũng không đại biểu chính mình chắc chắn có thể tìm thấy, đám người Lưu Hồng là kẻ trực tiếp ném đi mà đến tận bây giờ còn không phát hiện được, Tô Vũ hắn thì tính là gì chứ?
"Hay là nó đã bị những người khác nhặt mất rồi?"
"Hoặc là Lưu Hồng nhớ lầm vị trí?"
"Hay Lưu Hồng cố ý thả tin tức sai lệch ra, dụ dỗ ta?"
Trong đầu Tô Vũ nhảy lên vô số suy nghĩ.
Một ngày này, hắn lên lớp mà tâm hồn hoàn toàn không ở trong phòng học.
Miễn cưỡng vượt qua được hết một ngày, buổi chiều tan học, Tô Vũ rẽ trái lách phải, cuối cùng cũng có mặt ngay trước lối vào thư viện của học phủ.
...
Thư viện tuyệt đối không thể so sánh với Tàng Thư các toàn cất chứa ý chí chi văn.
Nơi đây lưu trữ rất nhiều thư tịch bình thường phục vụ cho học viên tiếp cận thêm tri thức mới, cũng có một ít ý chí chi văn đã hỏng, hơn nữa còn có một khu vực có tác dụng từa tựa như phòng Mảnh vỡ ở trung tâm nghiên cứu Văn Đàm, bất quá muốn vào được địa phương này thì cần phải chi trả phí dụng.
Thư viện của Đại Hạ Văn Minh học phủ thật sự rất lớn!
Xuyên suốt những sáu tầng, cực kỳ hoành tráng.
Ba tầng dưới đều là khu vực sách vở bình thường, chỉ cần quét thẻ học sinh là có thể tiến vào, nhưng ba tầng còn lại thì cần phải giao nộp phí tổn mới có thể tiến nhập.
Từ lúc Tô Vũ nhập học tới nay vẫn chưa từng tới nơi này lần nào.
Vừa đến, Tô Vũ liền trợn tròn mắt.
Quá lớn!
Địa phương rộng lớn như vậy, làm sao có thể tìm?
Tầng một, có một ít giá sách, bất quá chủ yếu vẫn là bàn ghế dành cho các học viên tới đây đọc sách hoặc học tập.
Tầng hai và tầng ba mới thật sự là nơi lưu trữ thư tịch.
"Tầng hai là nơi cất giữ tư liệu nhân tộc, tầng ba thì cất giữ tư liệu vạn tộc, dùng ngôn ngữ hệ thống khác biệt."
"Chợ đen bị quân hộ vệ đánh vỡ, Lưu Hồng xông vào thư viện, tùy tiện tìm một chỗ giấu đồ vật đi, hẳn là như thế..."
Tô Vũ đại khái phán đoán một phen, rất có thể tình huống khi ấy chính là như vậy.
Ngày đó quân hộ vệ càn quét chợ đen, đối phương vội vàng mang theo ý chí chi văn vọt vào thư viện.
Sau đó đem ý chí chi văn nhét bừa vào trong một tủ sách nào đấy, sau này bởi vì sách quá nhiều, cho nên nhất thời chưa tìm được.
"Nghiên cứu viên của Cửu Thiên học phủ viết, vậy thì bản ý chí chi văn kia nhất định là ngôn ngữ Nhân tộc, nếu nhét vào tầng ba thì rất dễ bị người khác phát hiện, trừ phi là giấu vào tầng hai..."
Tô Vũ tới quầy thông tin hỏi thăm một chút, nghe được nhân viên quản lý ở đây giới thiệu, tầng hai của thư viện sở hữu tới 3300 cái giá sách, mỗi cái giá sách lại chứa khoảng 300 quyển, tổng cộng chỉ riêng tầng hai này đã có tầm một triệu bộ thư tịch!
Thư viện của Đại Hạ Văn Minh học phủ thật sự có rất nhiều điển tàng quý giá.
"3300 cái giá sách, làm sao mà tìm nổi?"
Tô Vũ có chút giật mình.
Khó trách mấy người Lưu Hồng tìm không thấy!
Tô Vũ cảm thấy cực kỳ bối rối, nếu lúc Lưu Hồng giấu đi mà không có đánh dấu lại, vậy thì muốn tìm được quả thật là mò kim đáy bể.
Vả lại còn không thể gióng trống khua chiêng đi tìm, mấy ngàn cái giá sách như thế, ai biết gã đã nhét vào chỗ nào.
Chờ Tô Vũ đến tầng hai, tận mắt trông thấy hiện trường thì lại càng giật mình.
Khu vực này rộng lớn đến đáng sợ!
Giá sách cứ một hàng rồi lại một hàng, lít nha lít nhít, nhiều tới dọa người, trong trường hợp ngươi không nhớ rõ ràng vị trí giấu đồ thì quả thật không khác gì lạc vào mê thất.
Tầng hai giờ phút này có không ít học viên, mọi người phân bố tán loạn tại khắp toàn bộ tầng hai, thế nhưng bầu không khí lại cực kỳ an tĩnh.
"Lưu Hồng nói không chừng cũng đang ở đây tìm kiếm!"
Tô Vũ nghiêng đầu, dư quang liếc nhìn bốn phía.
Với Tô Vũ mà nói, vốn dĩ trong lòng có quỷ, cho nên hiện tại hắn nhìn bất kỳ ai ở đây cũng đều có cảm giác như đối phương là Lưu Hồng, thấy ai lục tìm bản thư tịch nào cũng đều sốt ruột cho là người ta đang tìm bản ý chí chi văn bị mất kia.
"Ý chí chi văn và thư tịch bình thường chắc chắn không giống nhau, thứ kia có ý chí lực bám vào, nếu có thể dùng ý chí lực thăm dò, vậy mọi chuyện liền đơn giản nhiều..."
Bất quá nơi đây là thư viện, người đến người đi, ai dám bùng nổ ý chí lực, nhất định sẽ bị người người để mắt tới!
Dùng ý chí lực thăm dò người khác, đó chính là một loại khiêu khích.
"Vậy làm sao mà tìm?"
Trong lòng Tô Vũ thoáng có chút sụp đổ, địa phương lớn như vậy, nhiều thư tịch như vậy, không lẽ hắn phải lật từng quyển ra để kiểm tra?
...
Ngay lúc Tô Vũ còn đang hoang mang trước một rừng sách trước mắt, thì ở bên ngoài thư viện lúc này.
Bạch Phong ngáp dài, dở khóc dở cười bảo: "Ngươi đùa ta? Thư viện lớn như thế mà ngươi lại giấu một quyển sách vào trong, bắt hắn đi tìm? Tô Vũ biết tìm tới ngày tháng năm nào? Rồi nhỡ mà hắn còn chưa tìm thấy, bản ý chí chi văn đó đã bị người khác tìm được, vậy thì phải tính sao đây?"
Lưu Hồng lơ đễnh, cười nhạt đáp: "Vậy thì đó chính là cơ duyên của người khác! Cái thứ như cơ duyên này, người hữu duyên dĩ nhiên xứng đáng nhận được! Dù gì thì ta cũng đã bỏ ra một cái giá rất lớn, so với người khác, Tô Vũ đã biết nhiều thông tin hơn, chiếm cứ tiên cơ, nếu đã như vậy mà vẫn không có thể cầm được ý chí chi văn tới... Vậy nói rõ là vận khí của hắn rất kém."
"Vận khí tuy nói không đáng tin cậy, nhưng có đôi khi lại hết sức có tác dụng. Ta nói ngươi biết, một người nếu không có vận khí, làm cái gì cũng đều xui xẻo, kẻ như vậy, dù cho thiên phú tốt tới đâu thì ta đây cũng không coi trọng hắn!"