Chương 274: Nhóm Học Viên Kỳ Quái!

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Chờ bọn họ bớt ồn ào, Lưu Hồng lúc này mới ho nhẹ một tiếng, hắng giọng thông báo: "Kiểm tra thôi! Buổi sáng sẽ thi kiến thức văn hóa, kiểm tra xem các ngươi có bao nhiêu tiến bộ. Thế nên những ngôn ngữ mà lúc sát hạch cao đẳng, các ngươi đã từng thi rồi thì bây giờ sẽ không thi nữa, không có ý nghĩa gì."

"Chủ yếu là học phủ muốn biết, một tháng vừa qua các ngươi đã học được những gì, cho nên bài kiểm tra của mỗi người sẽ dựa vào chương trình ngôn ngữ, thần văn cơ sở mà các ngươi đã đăng ký học."

"Quy tắc lần này không khác lắm với khi sát hạch cao đẳng, cứ mỗi một môn học là 10 điểm, số điểm tối đa mà các ngươi có thể đạt được không phải do ta quyết định, mà là do chính các ngươi quyết định! Tháng này các ngươi đăng ký chương trình học như thế nào, báo danh ít hay nhiều thì sẽ quyết định điểm tối đa của các ngươi cao thấp!"

Lưu Hồng cười nhạt giải thích: "Đây là Đại Hạ Văn Minh học phủ, tùy theo tài năng của mỗi người tới đâu mà dạy. Chẳng hạn ngươi báo danh một môn học cũng không ai cản ngươi, nhưng như vậy thì khi khảo thí, điểm số tối đa mà ngươi có được sẽ chỉ có 10 điểm, kiểm tra kém thì đừng oán trách người khác."

Nói xong, gã lại nhìn về phía Tô Vũ, cười tủm tỉm dặn dò: "Tô Vũ đồng học, tháng này ngươi tổng cộng báo danh 15 môn, nhớ chú ý thời gian thi để cân nhắc xem nên lấy hay bỏ, coi chừng chẳng những không đạt được tối đa 150 điểm, mà cuối cùng chỉ lấy về được có 20 - 30 điểm thì thật là mất mặt! Ta thấy trạng thái hiện tại của ngươi không tốt, nếu không muốn thi hết thì có thể lựa chọn từ bỏ bớt vài môn."

Tô Vũ ngẩng đầu, vẻ mặt trắng bệch, nhưng vẫn mang theo nụ cười vờ vịt ngây ngô, hiền lành như trước, "Lão sư, ngài yên tâm, ta sẽ cố gắng phát huy thật tốt."

Lưu Hồng thấy hắn cười đến là ngứa mắt như vậy liền khựng lại.

Ranh con!

Học gì không học, học cái kiểu cười giả tạo đó của ta làm gì?

Ngươi cười như thế nói chuyện với ta, ta sẽ thấy khó chịu a.

"Vậy thì tốt, mọi người chuẩn bị khảo thí đi. Cảnh báo các ngươi, tốt nhất đừng gian lận, nếu như các ngươi cảm thấy có khả năng gian lận ngay dưới mí mắt ta, thế thì các ngươi có thể thử xem."

...

Bài thi rất nhanh liền được phát xuống xuống.

Căn cứ theo chương trình học mà các học viên báo danh, mỗi người sẽ được nhận bài thi khác biệt.

Tại Văn Minh học phủ, không có chuyện thống nhất bài thi.

Có thể kiểm tra được nhiều hay ít điểm, toàn bộ quyết định bởi chính mình, thiên tài cùng kẻ tầm thường sẽ chênh lệch khoảng cách rất lớn.

Lớp trung cấp có người báo danh khá ít, chỉ khoảng hai ba môn ngôn ngữ.

Có người báo danh chương trình học rất nhiều, tỉ như Tô Vũ. Kỳ thật hắn là bị tình thế bắt buộc phải làm như vậy, bởi vì hắn cần phải lên lớp mỗi ngày.

Tô Vũ cầm bài thi tới tay, nhìn mà có chút đầu váng mắt hoa.

Tối hôm qua thật sự hắn tiêu hao ý chí lực có chút quá độ!

Hơn nữa lại chưa kịp khôi phục, đến bây giờ vẫn còn thấy đau đầu như muốn nứt ra.

Bất quá... Còn may mà hắn vẫn nhẫn nhịn được.

Năm xưa khi hắn bị ác mộng quấy nhiễu điên cuồng, có những ngày cứ mệt mỏi thẫn thờ thức tới sáng, sau đó lại đứng dậy đi học, đêm về lại bị đuổi giết rồi lại thức tới khi gà gáy, sau đó lại lò mò tới học phủ…

Cứ như thế, ít nhiều Tô Vũ cũng đã tập làm quen.

Có điều lâu lắm rồi hắn không phải trải qua những ngày tháng bị ác mộng bám riết như trước, thế nên hôm nay Tô Vũ thật sự có chút khó chịu.

15 bài thi bao gồm 12 môn ngôn ngữ cơ sở và 3 môn học liên quan tới thần văn.

Tô Vũ một bên xoa huyệt thái dương, một bên cầm bút, bắt đầu cắm cúi viết.

...

Trên giảng đường, Lưu Hồng chỉ nhìn chằm chằm bao quát lớp học trong chốc lát, sau đó liền lắc lư rời khỏi.

Cách đó không xa là khu vực thi của ban cao cấp.

Ngày hôm nay cũng là ngày khảo hạch của bọn họ.

Lưu Hồng đi đến bên ngoài giảng đường, theo cửa sổ nhìn thoáng qua bên trong, thiên tài nhập học năm nay cơ hồ đều đang ở chỗ này, Thần văn học viện chính là học viện cường đại nhất của học phủ, thiên tài như mây.

Hạ Thiền, Ngô Lam, Trịnh Vân Huy, Hạ Hổ Vưu, Lâm Diệu, cùng với Vạn gia Vạn Minh Trạch, Triệu gia Triệu Thế Kỳ, Hồ gia Hồ thu sinh, còn có kẻ mà trên đường tới đây Tô Vũ từng có duyên gặp mặt - Hồ Tông Kỳ...

Rất nhiều người!

Đương nhiên, Lưu Hồng cũng không phải đang hiếu kỳ nhìn bọn họ, mà là đang chăm chú quan sát mấy kẻ khác.

Những học viên kỳ quái!

Nguyên bản năm nay có vài vị Các lão vốn không lộ tin tức muốn thu đồ đệ gì, bỗng nhiên lại âm thầm thu vài vị học viên, tin tức vừa ra, toàn bộ cao tầng liền kinh ngạc.

Mà mấy vị học viên kia cũng đều hết sức thần bí.

Nghe nói đều là bảo bối thiên tài áp đáy hòm của vài gia tộc, trước kia vẫn luôn giấu kín, nhưng năm nay bởi vì học phủ thành lập Vạn tộc học viện, cho nên các gia tộc mới đồng ý để những người này lộ diện.

Giờ phút này, Lưu Hồng trông thấy mấy vị thiên tài bảo bối kia, có kẻ đang nằm sấp trên bàn ngủ say sưa; có kẻ ngẩng đầu nhìn lên trần nhà mà ngẩn người; còn có kẻ bất cần hơn, thẳng thắn lôi hạt dưa ra gặm?!

Lưu Hồng nhíu mày, "Là thiên tài áp đáy hòm của các đại gia tộc thật sao? Vì sao ta lại không biết có nhóm người này tồn tại?"

"Chẳng lẽ nói, những năm qua cũng từng có thiên tài như thế, chẳng qua bọn họ không muốn xuất đầu lộ diện ở Đại Hạ phủ?"

"Mấy tên này... Ta luôn cảm thấy có chút gì đó không thích hợp!"

Đúng vậy! Rất không thích hợp!

Thân mang danh yêu nghiệt, nhưng chẳng một ai hung hăng càn quấy, cũng không có tính kiêu ngạo ương ngạnh, mà tất cả bọn họ đều mang bộ dáng hờ hững lạnh lẽo đầy thản nhiên.

Dù cho đi trên đường tình cờ trông thấy Lưu Hồng gã thì cũng chỉ khách khí gật đầu, không có cử động dư thừa nào khác.

Lưu Hồng cứ đứng đó nhìn chằm chằm những người kia thêm một hồi, bỗng dưng có người cảm nhận được ánh mắt của gã, một tiểu nam sinh mập mạp chợt quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thấy Lưu Hồng liền nhe răng mỉm cười coi như chào hỏi.

Mà trên hàm răng của đối phương còn mang theo một ít vụn bánh mì.

“...”

Lưu Hồng câm nín, lại thêm ngươi vừa mới lén ăn trong giờ kiểm tra đó hả?

Lưu Hồng không lên tiếng, chỉ chậm rãi thối lui.

Gã vừa đi, trong phòng học, mấy gia hỏa bất cần đời kia liền lén lút truyền âm qua lại.

"Ông đây mặc kệ, ông muốn đi về, kiểm tra tháng mà còn muốn chúng ta thi ư? Đã mấy chục năm không khảo thí, thế mà bây giờ lại bắt chúng ta khảo thí?"

"Đúng đấy, quá nhàm chán, ta muốn trở về đi ngủ!"

"Đừng làm rộn, ta cũng muốn trở về làm nghiên cứu đây, nhưng Vạn Thiên Thánh nói rồi, ai mà dám chạy trốn thì sẽ biết tay lão, đúng là đồ hỗn đản..."

Mấy người ngươi một câu ta một câu, sôi nổi ồn ào nói chuyện. Mà giám thị chấp giáo ở phía trên hoàn toàn không phát hiện ra chuyện này.

Mặc dù trông thấy mấy người bọn họ không tập trung làm bài, nhưng giám thị cũng lười đi quản, yêu nghiệt a, dây vào làm gì.

Mấy lão già, một bên tán gẫu, một bên soi mói nhận xét: "Nhìn Hạ gia Hạ Thiền kìa, không tệ a, không hổ là học viên yêu nghiệt, cũng không biết làm sao mà nàng ta lại bái Chu Minh Nhân làm lão sư, từ khi nào thì Hạ mập mạp và Chu Minh Nhân lại có thông đồng vậy?"

"Ai biết được, Hạ Thiền cùng Hạ mập mạp chẳng giống nhau gì cả. Ta xem ra tiểu tử Hạ Hổ Vưu bên đó còn có điểm giống Hạ mập mạp hơn. Trước đó ta thậm chí còn hoài nghi cậu ta là Hạ mập mạp cải trang, nào ngờ hai hôm trước lại tình cờ gặp y ở bên ngoài học phủ..."

"Hạ Hổ Vưu là con ruột của Phủ chủ, đừng làm rộn, cháu trai giống thúc thúc là chuyện bình thường, nhưng lời này mà ngươi dám nói ở trước mặt Phủ chủ thì cẩn thận bị ngài ấy một đao chém chết!"

"Khụ khụ, chớ có nói hươu nói vượn, mấy người các ngươi im miệng đi. Tiểu tử Hạ Hổ Vưu này lúc nhỏ không thích luyện võ, nhưng lại rất giỏi mấy chuyện làm ăn mua bán, ta nghe nói từ bé cậu ta đã thích đi theo Hạ mập mạp, giống y cũng chẳng lạ!"

"Không nói tới Hạ gia nữa, các ngươi nhìn xem, Vạn Minh Trạch kia cũng không giống Vạn Thiên Thánh chút nào. Lúc còn trẻ Vạn Thiên Thánh đã phô bày dáng vẻ bá đạo vô song, nhưng ta trông tiểu tử này làm sao lại cứ có cảm giác có chút âm trầm!"

"Hắn cũng đâu phải cháu trai ruột của Vạn Thiên Thánh, là cháu bên họ thôi, không giống cũng không có gì ngạc nhiên!"

"Đúng đấy, Hồ gia bên này cũng vậy, tiểu tử Hồ Thu Sinh trông mạnh mẽ hơn Hồ Văn Thăng nhiều..."
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]