Các học viên có lẽ nghe còn chưa hiểu, chỉ tưởng rằng Hoàng Thắng là vì chuyện lúc trước ở Nam Nguyên mà sinh khí, nhưng Lưu Hồng thì khác, gã biết sắp xảy ra chuyện lớn thật rồi!
Hoàng Thắng đã qua tuổi trung niên, tính tình sớm chững chạc, không dễ bộc lộ mũi nhọn chỉ vì mấy chuyện vớ vẩn như vậy.
Anh ta vốn là hàn môn tử đệ không nơi nương tựa, thực lực cũng chỉ là Đằng Không cảnh, muốn tiến vào Dục Cường thự rõ ràng là chuyện không đơn giản, thế mà lần này bỗng nhiên Hoàng Thắng lại được điều tới Dục Cường thự, hơn nữa trong thời gian nguyệt khảo của tân sinh mà lại thoải mái ngôn luận như thế, này rõ ràng là đã sớm có chuẩn bị.
Hàn môn muốn phản kích rồi!
Sang năm học phủ sát hạch cao đẳng, có lẽ khả năng sẽ thật sự có đại biến cố.
Bên kia, Hoàng Thắng nói xong lời nói này, lần nữa nhìn về phía Tô Vũ, lớn tiếng bảo: "Đối diện với chất vấn và nghi ngờ, biện pháp tốt nhất chính là đánh sưng mặt của bọn hắn! Cứ việc thi cho tốt đi, hôm nay Hoàng Thắng ta có mặt ở đây, ai dám gian lận cũng phải nhìn xem Dục Cường thự có đáp ứng hay không!"
"Hoàng Thắng!" Vị nghiên cứu viên nọ quát.
"Vương Bồi Nguyên!" Hoàng Thắng cũng không vừa, lập tức quát ngược lại: "Thân là Đằng Không Văn Minh sư, ngươi đang quản lý học viên ban cao cấp kiểu gì thế? Nuôi một đám phế vật mắt cao hơn đầu để làm gì? Về sau, những người này sẽ nguyện ý vì nhân tộc chinh chiến sa trường ư?"
"Với bản tính sợ mạnh khinh yếu, ỷ vào xuất thân mà áp chế hàn môn tử đệ, thế thì có gì khác Vạn tộc giáo chúng?"
"Nhân tộc một lòng ở chỗ nhân tâm, không phải cả Nhân cảnh này là do một tay hào phú chèo chống!"
Hoàng Thắng hôm nay và Hoàng Thắng mà ngày đó Tô Vũ gặp gỡ ở Nam Nguyên dường như đã biến thành hai người hoàn toàn khác biệt.
Là một người có ý chí, có mục tiêu, có mộng tưởng, có lòng kiên định… rất nhiều thứ đã thay đổi.
Hoàng Thắng vẫn cứ là Hoàng Thắng, nhưng lại không còn là ngồi ăn rồi chờ chết kia nữa.
Giờ khắc này, Hoàng Thắng cao giọng nói: "Văn Minh sư xuất thân từ hàn môn cũng không kém cạnh bất kì ai! Chúng ta cũng đang vì Nhân tộc ra sức, chúng ta cũng đang chém giết dữ dội ở Chư Thiên chiến trường, chúng ta đang chảy máu, chúng ta đang cống hiến... Cho nên, chúng ta cũng là sống lưng của Nhân tộc!"
"Không cần tự ti, không cần điệu thấp, việc gì phải kém cạnh và sợ hãi hào phú?"
"Chèn ép con cháu hàn môn, đã định trước sẽ bị người chê cười! Chỉ hy vọng... Chư vị sau này, tự thân đã mạnh mẽ vẫn sẽ không quên những lời ta nói hôm nay, đừng biến mình trở thành người tiếp theo bị tử đệ hàn môn giẫm dưới chân."
Hoàng Nghiêu lớn tiếng nói: "Hào phú không phải đều là phế vật, đều là người xấu, chỉ là có một vài con sâu làm rầu nồi canh. Đại Hạ phủ Hạ gia, chấp chưởng Đại Hạ phủ nhiều năm, nhưng ta chưa từng thấy người của Hạ gia ngang ngược càn rỡ, hiếp yếu sợ mạnh!"
"Vạn phủ trưởng cũng chấp chưởng Văn Minh học phủ nhiều năm, nhưng ta chưa từng thấy người Vạn gia không coi ai ra gì, xem kỷ luật như đất bằng mà giẫm lên!"
"Chỉ có đám ngụy hào phú, mượn danh nghĩa gia tộc mà hiếp yếu sợ mạnh, ức hiếp dân chúng, cường thủ hào đoạt, những người này rõ ràng là đang làm bẩn thanh danh Đại Hạ phủ, rét lạnh nhân tộc chi tâm! Nên giết! Nên chém!"
"..."
Lời tuyên bố hùng hồn của Hoàng Thắng khiến toàn quảng trường được một phen kinh ngạc.
Cả hiện trường gần ngàn người im phăng phắc.
Hoàng Thắng đứng đó, khí thế ngạo nghễ đến tột đỉnh.
Giờ khắc này, anh ta chỉ thấy thật dễ chịu, thật thư sướng, thậm chí còn cảm thấy nhân sinh tại thời khắc này có chết đi cũng không đáng tiếc!
Trong đám người bên dưới, các học viên xuất thân từ hàn môn đều đang nhiệt huyết dâng trào.
Lớp sơ cấp cùng lớp trung cấp có rất nhiều học viên là con em của các gia đình phổ thông.
"Hoàng lão sư nói rất hay!"
"Hoàng lão sư uy vũ!"
"..."
Một đám người cuồng nhiệt tung hô.
Hàn môn tử đệ thì làm sao?
Chúng ta xuất thân từ tầng dưới chót nhất, nỗ lực bỏ ra không hề kém cạnh so với con cháu thế gia, nếu không muốn nói là còn gấp mấy lần bọn họ. Cố gắng tiến nhập Đại Hạ Văn Minh học phủ, kết quả... Nghênh đón chính là trào phúng, là khinh thường, là xem thường, là gạt bỏ!
Đại Hạ Văn Minh học phủ không phải là sân sau của đám con cháu đại gia tộc các ngươi.
...
Không nghĩ tới trong kỳ kiểm tra tháng đầu tiên ở học phủ đã phát sinh sóng gió kịch liệt.
Hàn môn hào phú chi tranh!
Trong đám người bên dưới, Tô Vũ nghe Hoàng Thắng nói vậy thì lòng hắn cũng bị kích động sục sôi theo, bất quá rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại.
Tô Vũ cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.
Hoàng chủ khảo à, ngươi nói tới nói lui, có thể ví dụ sang người khác, đừng nhắc tới ta nữa, có được không?
Ta còn đang muốn điệu thấp đây.
Giờ thì hay rồi, chỉ trong phút chốc, ngươi đã biến ta thành cái bia cho đám người xung quanh nhắm tới.
Phảng phất như đoán được Tô Vũ đang suy nghĩ cái gì, Hoàng Thắng bỗng nhiên truyền âm tới cho hắn: "Sợ gì chứ, nếu ngươi làm vẻ vang cho tử đệ hàn môn, tự khắc sẽ có người ủng hộ ngươi. Đa thần văn nhất hệ các ngươi đã sớm nguy cơ sớm tối, đắc tội nhiều người, lại nhiều thêm mấy kẻ thì cũng có làm sao? Nếu ngươi chứng tỏ được bản thân, ngươi còn có thể thu được sự duy trì và ủng hộ của hàng loạt cường giả, thậm chí là cường giả Sơn Hải cảnh. Còn nếu ngươi không muốn, vậy thì cứ khiêm tốn một chút là được, coi như trước đó ta không nói gì!"
"Nếu ngươi đủ sức đè ép hào môn tử đệ xuống, giúp hàn môn quật khởi, rất nhanh sẽ có vô số tài nguyên cung cấp tới cho đa thần văn nhất hệ các ngươi, bên trong học phủ cũng vậy mà bên ngoài học phủ cũng thế, các ngươi sẽ không cần phải tiếp tục phấn đấu một mình nữa. Những kẻ muốn cướp đi vị trí của Trần Vĩnh cũng phải nhìn lại xem, rốt cục ai mới là kẻ mạnh."
Thanh âm của Hoàng Thắng đầy kích động, "Chúng ta đang chuẩn bị, trù hoạch kiến lập Hàn môn học viện! Chỉ lấy hàn môn tử đệ mà thôi. Các vị Đằng Không trở lên sẽ ra sa trường liều một lần, tài nguyên mà chúng ta kiếm được sẽ chỉ dành cho người của chúng ta sử dụng. Tô Vũ, nếu ngươi chuyển sang Hàn môn học viện, ta cam đoan, ngươi chắc chắn sẽ là trụ cột vững vàng của học viện, học viện sẽ toàn lực ủng hộ ngươi phát triển!"
"Chúng ta không hy vọng, đồ mà chúng ta liều mạng kiếm được trên sa trường, cuối cùng lại tiện nghi cho những tên khốn kiếp kia, đã vậy còn bị bọn hắn trào phúng. Đúng là khinh người quá đáng!"
Tô Vũ nghe vậy liền có chút rung động.
Trù hoạch kiến lập Hàn môn học viện, thậm chí là cả học phủ?
Hắn thật sự quá sức bất ngờ.
Tin tức này vừa ra, Đại Hạ phủ, thậm chí là cả Nhân cảnh, chắc chắn sẽ chấn động!
Đây cũng không phải là chuyện chỉ lập thêm một cái học phủ, mà là vấn đề đại biến cải cách liên quan đến cả Nhân tộc.
Tô Vũ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, vừa có chút vui vẻ, vừa có chút lo lắng.
Vui mừng chính là nếu chuyện này mà thành, người xuất thân từ gia đình bình thường sẽ có rất nhiều cơ hội trở mình, khi đó tương lai của tử đệ hàn môn cũng sẽ càng thêm sáng lạn, cường giả sẽ ngày càng nhiều.
Mà lo lắng chính là một khi chuyện này nổ ra, khẳng định có thể dẫn tới nội bộ rung chuyển, hào phú cùng hàn môn giằng co đến quyết liệt!
"Tô Vũ, không cần cảm thấy có gánh nặng. Hết thảy cũng chỉ mới là bắt đầu, có lẽ đến lúc ngươi tiến giai Đằng Không, mọi chuyện còn chưa hoàn thiện. Đây không phải là sự tình một sớm một chiều làm xong, thế nhưng chúng ta muốn sớm được nói lên tiếng lòng của mình."
"Mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, nhưng trên người ngươi rõ ràng đã bị dán cái mác tử đệ hàn môn rồi."
Thanh âm của Hoàng Thắng lần nữa truyền đến: "Phụ thân của ngươi là người trong quân đội. Quân đội ngoại trừ số ít cường giả là hào môn ra, thì phần lớn binh lính đều xuất thân từ hàn môn. Cho nên chuyện này không phải chỉ có bên phía học phủ chúng ta không vừa lòng, mà thậm chí phía quân đội cũng chẳng thuận mắt, bọn họ ở ngoài tiền tuyến dốc sức, liều mạng chinh chiến, nhưng con em họ ở phía sau thì lại không có được cơ hội ngang bằng như con cháu thế gia."
"Cho nên, bọn ta cần phải phát ra âm thanh, nói cho tất cả mọi người biết, để bọn ta nhận được càng nhiều sự ủng hộ và duy trì!"
Tô Vũ hít sâu một hơi, không lên tiếng, không nói gì.