Tô Vũ đuổi kịp Trịnh Vân Huy, trong mắt thoáng hiện cơn giận, "Trịnh Vân Huy, ngươi muốn đi đâu?"
"Thế nào, nhịn không được à?"
Trịnh Vân Huy hừ lạnh một tiếng, "Trả đồ cho ta, bằng không đêm nay ta liền đi khiêu chiến Ngô Gia. Nếu nàng không tiếp, ta sẽ cho toàn bộ học phủ đều biết, đa thần văn nhất hệ các ngươi rốt cuộc phế vật tới mức nào, ngay cả lời khiêu chiến của một tân sinh đều không dám nhận."
"Vô sỉ!" Tô Vũ quát khẽ: "Sư tỷ của ta có thương tích trong người..."
"Đó là vì nàng không có năng lực. Có bản lĩnh thì ngươi cũng khiến cho ta bị thương đi."
Trịnh Vân Huy cười nhạo miệt thị.
Tô Vũ phảng phất như nhịn không nổi, cả giận nói: "Tốt lắm, ngươi không phải muốn lấy《 Phá Thiên Sát 》về sao? Ta cho ngươi cơ hội, thế nhưng ngươi muốn tay không bắt đồ thì nằm mơ đi! Vật kia giá trị hơn một ngàn công huân, chỉ bằng mấy câu mà ngươi liền muốn lấy đi, ngươi cho ta là đồ ngớ ngẩn à?"
"Ngươi muốn thế nào?"
"Vật kia có giá trị không nhỏ, thực lực ngươi mạnh hơn ta, ngươi không phải muốn dựa vào thắng bại để phân định sao? Quy củ cũ, định giá đánh cược! 2000 điểm công huân, thắng thì《 Phá Thiên Sát 》thuộc về ngươi, thua,《 Phá Thiên Sát 》thuộc về ta, 2000 điểm công huân cũng là của ta!"
Trịnh Vân Huy nhíu mày.
Tô Vũ lạnh lùng nói: "Không đánh cược nổi thì câm miệng! Ngươi không phải chắc chắn ngươi có thể thắng sao? Hiện tại không nguyện ý bỏ tiền? Ngươi nghĩ chỉ bằng mấy câu liền khiến ta đưa đồ trên ngàn điểm công huân cho ngươi, ngươi đang nằm mơ chắc?"
Hai người nói chuyện không quá lớn tiếng, tránh ở nơi hẻo lánh dưới lầu thấp giọng trao đổi.
Cách đó không xa, Lưu Hồng đúng lúc đi ngang qua.
Không phải ngoài ý muốn, mà là chuyện sớm đã nằm trong dự định của hai người.
Cách mỗi một ngày, Lưu Hồng đều sẽ đến tuần tra một lần, sau khi tan học mới rời đi, gã chắc chắn sẽ đi qua nơi này.
Hôm nay, là ngày mà Lưu Hồng nhất định sẽ đi tuần tra.
Tuy thanh âm của Tô Vũ cùng Trịnh Vân Huy rất thấp, hơn nữa cả lại trốn ở nơi hẻo lánh, nhưng mà muốn tránh đi đôi tai siêu thính của Lưu Hồng thì đó là đang nằm mơ.
Đằng Không bát trọng, chút cảm ứng này vẫn phải có.
Lưu Hồng liếc qua bên kia, nhíu mày, hai tiểu gia hỏa này làm ầm ĩ mấy ngày cũng không có kết quả, gã đã hiếu kỳ tiếp theo mọi chuyện sẽ phát triển ra sao.
Lỗ tai hơi hơi nhúc nhích một chút, thanh âm hai người rất nhanh liền truyền đến.
"2000 điểm công huân... Tô Vũ, ngươi cho rằng ta là Trần Khải? Ngươi cảm thấy ngươi có thể thắng ta? Ngươi khích tướng ta cũng vô dụng, thực lực là vua, ngươi cảm thấy ngươi dựa vào tinh huyết thiên phú liền có thể thắng ta à?"
"Bớt nói nhảm, ta hỏi ngươi đánh cược hay không, không dám thì từ nay về sau câm miệng cho ta! Vật kia là của ta, muốn cướp từ tay Tô Vũ này thì chúng ta cứ thử xem. Cùng lắm thì ta trực tiếp nộp lên cho học phủ, cũng sẽ không trả cho ngươi!"
Trịnh Vân Huy nghe vậy thì giống như bị khựng lại, có chút chần chờ, đánh giá Tô Vũ một phiên, cuối cùng cười lạnh hỏi: "Ngươi đột phá đến Thiên Quân tứ trọng rồi?"
"Liên quan gì đến ngươi!"
"..."
Nghe Trịnh Vân Huy nói thế, Lưu Hồng cũng có chút hứng thú, Tô Vũ đột phá rồi sao?
Chỉ nhìn thì hết sức khó nhìn ra được.
Bất quá không sao, ý chí lực không tiện dò xét, miễn cho bị Tô Vũ phát hiện, nhưng mà thời đại này cũng không phải chỉ có ý chí lực lượng mới có tác dụng.
Trong mắt Lưu Hồng thần quang lấp lánh, giống như nổi lên một chữ viết.
Thần văn!
Hơn nữa còn là thần văn dò xét cực kỳ trân quý!
Sau một khắc, toàn bộ tình hình của Tô Vũ đã lọt vào trong mắt gã.
"Ta... thao!"
Lưu Hồng không nhìn còn đỡ, vừa xem xét, trong lòng liền giật nảy.
62 khiếu huyệt!
Mẹ nó!
Cái quỷ gì thế?
Tô Vũ không phải mới đột phá Thiên Quân chưa được mấy ngày sao?
Lần trước là hắn đi thẳng đến Thiên Quân tam trọng, mới mấy ngày mà thôi, làm sao hắn lại là Thiên Quân ngũ trọng rồi?
"Chuyện này... Không khoa học!"
Lưu Hồng chấn động, cái tên Bạch Phong kia đang làm gì thế?
Không đúng, tên kia đã đi bế quan, chính mình cũng là quỷ nghèo thì hắn có thể làm gì?
Phải nói là cái tên Tô Vũ này đã làm gì mới phải.
Tình huống gì thế này?
Lưu Hồng ngây ngẩn cả người, thật sự chấn động, tiểu tử Tô Vũ đang giả heo ăn thịt hổ à?
Hiện tại không ai biết rõ hắn đã là Thiên Quân ngũ trọng, không, khả năng là có người biết, thế nhưng không ai nói ra, cho nên tất cả mọi người đều tưởng rằng Tô Vũ vẫn là Thiên Quân tam trọng.
"Tiểu tử này... Thiên Quân ngũ trọng, nói như vậy, phối hợp tinh huyết thì chưa chắc sẽ thua đâu!"
Lưu Hồng cũng cảm khái không thôi, không nghĩ tới tiểu tử Tô Vũ hóa ra cũng âm hiểm tàn nhẫn vô cùng.
Lại muốn lừa lại Trịnh Vân Huy một món lớn, hắn có hy vọng thắng lợi, thắng thì không phải là lại kiếm 2000 điểm công huân sao?
Đệch!
Kiếm tiền còn nhanh hơn ta nhiều lắm!
Đương khi Lưu Hồng đang mải nghĩ ngợi, thì Trịnh Vân Huy bên kia đã thấp giọng phản bác: "2000 điểm công huân là con số rất lớn, ngươi nghĩ rằng công huân của ta đều là vô hạn chắc? 300 điểm, Tô Vũ, đừng có mà không biết đủ..."
"Cút đi!" Tô Vũ chửi nhỏ một tiếng, "Ngươi nằm mơ à? Đã như vậy, ngươi đi khiêu chiến sư tỷ của ta đi,《 Phá Thiên Sát 》thì ngươi đừng mong nữa, lão tử dù có ném vào hầm cầu thì cũng sẽ không cho ngươi. Ta cũng muốn nhìn thử xem, rốt cuộc là bí tịch quan trọng hay là chiến đấu một trận thoải mái hơn!"
Dứt lời, Tô Vũ lại nói: "Ta mới chỉ là Thiên Quân tam trọng, ngươi sợ cái gì?"
Trịnh Vân Huy cười lạnh, "Thiên Quân tam trọng? Ta nhìn ngươi hẳn là Thiên Quân tứ trọng rồi đi? Khả năng lại vẽ ra thêm một thần văn, thật sự cho rằng ta không biết Tô Vũ ngươi là người thế nào à? Thắng Trần Khải rồi thì ngươi giả bộ đối với ta là vô dụng!"
"Ha ha, đường đường Trịnh gia, 2000 điểm công huân đều không bỏ ra nổi, giả vờ giả vịt gì với ta chứ, không có điểm công huân thì cút!"
"Ngươi đang khích bác ta?" Trịnh Vân Huy bật cười, "Khá lắm, ta còn thực sự bị kích thích rồi, ta là Thiên Quân thất trọng, dưỡng tính chứa đầy 85% trở lên, mọi thứ đều mạnh hơn ngươi nhiều, ngươi muốn dựa vào tinh huyết để lật bàn... Ta thực sự không tin! Vụ cá cược này, ta nhận!"
"Điểm công huân ngươi có à?"
"Dĩ nhiên!"
"Ta muốn kiểm tra thực hư, phải cho ta xem trước."
"Tô Vũ, chớ có quá quắt, ai sẽ cho ngươi kiểm tra thực hư trước khi khiêu chiến chứ?"
"Ta không tin ngươi!"
"..."
Khi hai người đang nói chuyện, lại xê dịch vào nơi hẻo lánh mấy bước, che đậy toàn bộ.
Lưu Hồng khẽ cười một tiếng, có chút buồn cười, Trịnh Vân Huy đại khái thật sự sẽ không có nhiều điểm như vậy, cùng lắm thì trên thân còn có 500 điểm công huân. Lão Trịnh Gia chỉ sợ cũng không sẽ cho gã điểm công huân vô hạn.
2000 điểm... Thật đúng là không phải số lượng nhỏ!
"Hai tiểu gia hỏa này đều hết sức tự tin a..."
Lưu Hồng chuẩn bị rời đi, chờ ngày hai gia hỏa tỷ đấu, đến khi đó gã đi xem một chút là được.
Khi gã đang chuẩn bị đi, bỗng nhiên mơ hồ nghe được cái gì.
Trong lòng hứng thú, gã bèn dừng lại dỏng tai nghe tiếp.
"Tô Vũ, ta thừa nhận, ta không có nhiều điểm công huân như thế, vậy đi, dù sao chẳng qua là tiền đặt cược, cũng không phải nhất định chỉ có một loại, ta dùng một thanh văn binh làm tiền đặt cược..."
"Phi, ngươi cho ta là đồ ngớ ngẩn à? Văn binh đều có thần văn đặc biệt phối hợp, ta thắng, bán đều bán không được, ngươi thấy Tô Vũ này giống đồ đần sao?"
"Tô Vũ, chớ quá đáng..."
"Ai quá đáng chứ? Là ngươi hùng hổ dọa người! Không có tiền thì ngươi giả vờ giả vịt với ta làm gì! Chỉ nghĩ đến chuyện lấy tiền của người khác, ngươi chưa tỉnh ngủ hả?"
Tô Vũ dù không thành thật đến đâu, nói chuyện cũng là hùng hổ dọa người.
Lưu Hồng cũng không bất ngờ lắm, tiểu tử này vốn là đã không thành thật.
Đúng lúc ấy, gã lại nghe Tô Vũ tiếp tục nói: "Nhà ngươi không phải giàu nứt đố đổ vách à? Dù sao chẳng qua là giao đấu, ngươi cũng chưa chắc sẽ thua, chi bằng thế này đi, ngươi trộm võ binh của ông nội ngươi tới cược, vật kia là có thể bán..."
"Ngươi muốn chết!"
Trịnh Vân Huy giận dữ!
Võ binh!
Ông của gã là Sơn Hải đỉnh phong, võ binh không đáng tiền bằng văn binh, thế nhưng tính thông dụng lớn, binh khí cùng loại đều có thể dùng, ông của gã dùng là Địa giai đỉnh cấp võ binh!
Tô Vũ thật là gian ác!
Lưu Hồng cũng thấy hứng thú, tiểu tử Tô Vũ này, khẩu vị rất lớn a.
Ngay cả võ binh của Trịnh phủ trưởng cũng dám đòi, còn giật dây Trịnh Vân Huy đi trộm, tiểu tử này... không phải người tốt.