Turan nắm tay thần Fyratr bước dọc trên phố, lòng thấp thỏm không thôi. Nó là rất e sợ vị Chính thần này, và hiện tại khi cô ta biểu hiện ra không giống bình thường, càng làm nó thêm lo lắng.
“Không lẽ do cô ta say rồi?” Turan chợt nghĩ. Nó vẫn nhớ thần Fyratr đã tu một hơi hơn nửa cốc rượu ở quán bà Lylat. “Chắc là không…”
– Ngươi đến một chỗ để chơi cũng không biết à? – thần Fyratr cất tiếng hỏi.
– Biết thì có biết…
Turan đáp, ngừng lại, nghĩ một hồi mới nói tiếp:
– Nhưng giờ đã không còn sớm, mấy chỗ còn mở cửa e là… không phù hợp.
– Không phù hợp? – thần Fyratr thắc mắc – Tại sao lại không phù hợp.
– Chuyện này…
Turan không dám trả lời. Nó đâu thể bảo rằng chỗ đi chơi về đêm, để một tên thanh niên trai tráng như nó dắt một cô nhóc trông chưa đến mười lăm tuổi rất dễ gây hiểu nhầm đâu. Thần Fyratr nghe xong có khi ngay tại chỗ thụi Turan một cú làm nó bay về chỗ trọ bất tỉnh luôn mấy ngày liền sau đó.
Thần Fyratr thấy Turan chậm chạp, không chịu trả lời thì chỉ tay về một tấm biển hiệu đèn nhấp nháy cách không xa bảo:
– Chỗ đó thì sao?
Turan nhìn theo, rất nhanh nhận ra đó là một quán rượu về đêm. Quán rượu này không giống quán bà Lylat, mà có phần giống quán rượu Aimer nơi Turan hẹn gặp với Wyndur hơn, khác là rất nhộn nhịp với đủ loại thành phần. Và tất nhiên, Turan có thể đoán được nếu dẫn thần Fyratr vào đó sẽ gây ra được những chuyện gì. Thậm chí dùng từ “tàn khốc” để mô tả chuyện sẽ xảy ra nơi đó cũng không hề nói quá.
– Chỗ đó… xấu. – Turan kiếm đại một lý do để từ chối.
– Thế còn chỗ đó. – thần Fyratr nói, chỉ tay về một chỗ khác xa hơn.
Turan lại đưa mắt nhìn theo, khi trông thấy phía trước đứng lấy hai cô gái ăn mặc hở hang đứng bên ngoài thì không thèm nghĩ xem đó là nơi nào, lập tức bảo:
– Cực kì xấu. Xấu thậm tệ.
– Này, ngươi không phải đang mắng ta đó chứ?
Thần Fyratr ngước đầu nhìn lên, vẻ mặt đầy nghi hoặc cùng bực tức.
– Không hề. – Turan vội nói – Tôi đâu dám.
– Thôi đừng lắm lời nữa. Ta đã quyết định rồi, vào đó đi.
– Không được…
Turan nói được đoạn thì im hẳn. Thần Fyratr giờ đang trừng nhìn nó, trông rõ ràng là chỉ cần nó phản đối một tiếng nữa thì sẽ bay lên trời ngay.
Thế nên Turan không có cách nào, đành dẫn thần cô nhóc tóc bạc thắt bím cùng khuôn mặt mũm mĩm trông chưa đến mười lăm tuổi đến trước chỗ quán kia.
– Chàng trai, đến tìm vui à? Người mới?
Một trong số hai cô gái đứng trước cửa quán thấy Turan thì xán lại gần, lên tiếng hỏi. Giọng cô ta uyển chuyển là vậy, nhưng nhìn tới cô nhóc trong tay nó thì gương mặt liền thoáng ngạc nhiên, sau đó nhướn mày, bảo:
– Tuổi còn nhỏ quá, không được.
– Không được? – thần Fyratr thắc mắc – Cái gì mà không được?
Turan thấy vậy thì có chút hoảng, nhưng cũng không định vội giải thích cái gì. Nó giờ cần phải tìm ra một lý do nào đó để khiến thần Fyratr chịu rời đi mà không chọc giận cô ta.
– Cô bé, muốn phụ giúp gia đình là chuyện tốt, nhưng công việc này không phù hợp với cô bé đâu.
Cô gái cúi thấp người xuống, bộ dáng rất ân cần cất tiếng bảo.
Thần Fyratr nghe vậy thì nhăn mày khó hiểu, quay sang Turan giục:
– Turan, ngươi nói gì đi.
– Có lẽ chỗ này không phù hợp với cô thật. – Turan đáp – Hay là chúng ta tìm chỗ khác?
– Ta không có kêu ngươi bàn lui.
Giọng nói vẫn là trong trẻo, nhưng mang theo đó là một luồng áp lực vô hình đè nặng lên Turan khiến hai chân nó run lên không kiềm được, chừng ngã khụy xuống. Phải mất hồi lâu thì cảm giác nặng nề trên cả người đó của Turan mới biến mất, để nó có thể lần nữa lên tiếng:
– Vào xem một chút, không làm phiền.
Turan là đang nói với cô gái trước mặt mình, kèm theo đó là dúi vào tay cô ta một túi tiền nhỏ.
– Chàng trai, nơi này thật sự-
– Chúng tôi biết. – Turan ngắt lời, lại dúi thêm vào tay cô gái một túi tiền nữa – Cô coi như một ngoại lệ, nhé?
Cô gái bất đắc dĩ dành thở dài. Cô ta dù sao cũng là làm việc kiếm tiền, không thể từ chối số tiền lớn như vậy được, bảo:
– Được rồi, vào đi. Đừng làm loạn lên đấy.
Turan sau đó nhận được một tấm thẻ bài bằng gỗ, khắc lên vài con chữ là tên của cửa hàng này: Jiraey.
– Xong chưa? – thần Fyrathr hỏi.
– Ừm. Vào thôi.
Turan gật nhẹ đầu, nắm tay dắt thần Fyratr tiến vào trong quán.
– Quý khách, tìm người?
Giọng nói êm tai cực kỳ vang lên từ bàn quầy gần đó. Turan quay sang thì thấy một cô gái tóc cột búi thấp hai bên, nhuộm lai hai màu tím và xanh, trên tay cầm một tẩu thuốc bằng kim loại, bốc khói nghi ngút; cùng với đó ánh đèn mờ trong quán chiếu lên tạo ra một bầu không khí ma mị mà hấp dẫn lạ thường.
– Cô là quản lý? – Turan bước lại hỏi.
– Tôi hỏi quý khách vẫn còn chưa trả lời.
Cô gái rất điềm nhiên đáp lời, trông không có vẻ gì là để ý rằng bản thân có thể làm phật lòng khách.
Turan cũng không có thời gian đôi co với cô ta, nói:
– Không phải tìm người. Đến dùng dịch vụ.
Mặt cô gái thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, rồi cô ta mỉm cười nhìn lấy thần Fyratr bên cạnh, bảo:
– Ừm. Không tệ. Phòng đôi?
– Phòng đôi.
Turan không do dự đáp. Nó không thể để thần Fyrathr đi riêng được, thế nào cũng sẽ xảy ra chuyện.
Cô gái nghe xong thì với tay lấy cây bút, ghi vài dòng xong thì chạm nhẹ lên một cái chuông nhỏ làm vang lên một âm thanh trong trẻo đặc trưng. Chốc, một cô gái khác từ trong quán bước ra, cúi đầu chào rồi bảo:
– Mời hai vị theo tôi.
Turan cùng thần Fyratr dưới sự hướng dẫn của cô gái rất nhanh được đưa đến phòng của mình. Căn phòng không lớn, chỉ rộng chừng hai mươi mét vuông. Trong phòng có hai chiếc giường đặt cạnh nhau, đầu giường có chiếc bàn nhỏ đặt lên một chiếc lư bốc lên làn ngói nhạt.
– Mời.
Cô gái cúi người cất tiếng, làm ra tư thế mời vào.
Turan thấy vậy thì cũng không có suy nghĩ gì nhiều, dẫn thần Fyrathr tiến vào. Đến nước này thì nó đã không còn gì phải lo ngại nữa rồi, hay nói đúng hơn là đã không thể lùi bước hay thay đổi được nữa.
– Hai vị nằm nghỉ.
Cô gái nói rồi rời đi luôn, không quên khép kín cửa lại.
– Thật lề mề.
Thần Fyratr thốt lên vẻ bực tức rồi nhảy phốc lên chiếc giường gần nhất, nằm lăn qua lăn lại mấy cái.
– Thần- à Fyr, cô chắc là mình muốn chơi ở đây chứ?
Turan cất tiếng hỏi. Nó vốn không định thắc mắc thêm, nhưng trông bộ dạng bất cần của thần Fyratr thì thật không kiềm được.
– Ta biết ngươi nghĩ cái gì. – thần Fyrathr đáp – Nhưng ngươi nghĩ ta là ai mà lại e ngại những nơi như thế này?
– Vậy là cô biết? – Turan lại hỏi.
– Ừm. Nên là đừng có nhiều lời nữa, nằm lên đi.
Turan tặc lưỡi, lắc nhẹ đầu chịu phép, bước tới nằm lên giường bên cạnh. Hồi lâu, từ dưới giường dần lan ra vô vàn những đốm sáng li ti màu hồng nhạt phủ lấy người nó, trong giây lát làm bộ đồ nó đang mạc tan dần đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất, bị thay thế bởi một tấm khăn bông phủ lên người.
Đây không phải là lần đầu tiên Turan đến một điểm mát xa phục hồi như thế này, nhưng số lần nó đến cũng không có nhiều hơn số đầu ngón tay. Dù sao thì giá cả cho một lần phục vụ ở đây rất cao, và ở quá khứ vốn là một Nihr thì nhu cầu của nó để đến đây gần như là không có, lý do là vì hiệu quả phục hồi đối với Nihr vô cùng kém.
Đối với các du hành giả, sử dụng các điểm phục hồi sau một ngày mạo hiểm chiến đấu với quái là rất cần thiết, như vậy mới có thể có đủ sức lực cùng tinh thần để tiếp tục cuộc du hành vào ngày tiếp theo. Tuy nhiên, vì cân bằng chi phí, một du hành giả thường lựa chọn nghỉ ngơi thông thường hơn, và điều này không hề ngoại lệ với cả các du hành giả Thần cấp cao. Dù sao thì giá cả cho một lần phục hồi tăng cao tương ứng theo Thần cấp của người sử dụng, cùng với đó là liên tục sử dụng điểm phục hồi trong thời gian ngắn sẽ khiến hiệu quả bị giảm dần.
Trên thực tế, điểm phục hồi thường được sử dụng nhằm vào một loại hiệu quả trạng thái duy trì nhất định, như là ‘Tinh thần sung mãn’, ‘Thân thể cường tráng’, ‘Mạnh khỏe’ hoặc ‘Sáng suốt’. Tuy nhiên, không phải điểm phục hồi nào cũng mang lại hiệu quả trạng thái, và các hiệu quả trạng thái được mang lại cũng khác nhau, còn phụ thuộc thêm vào thể chất từng người.
Có nhiều loại điểm phục hồi, phổ biến nhất là cạnh các điện thờ, nơi du hành giả khi chết đi sẽ tái sinh, được phục vụ bởi nhân viên điện thờ, hoặc các tín đồ.
Điểm phục hồi phổ biến thứ hai là các khu y tế, bệnh xá hoặc lớn hơn là bệnh viện. Nơi này chủ yếu được dùng để chữa bệnh hoặc dưỡng thương lâu dài, hiệu quả phục hồi chỉ là chức năng phụ.
Ngoài hai loại phổ biến trên thì có rất nhiều loại khác, theo nhiều mô hình khác nhau, cá nhân hoặc tập thể, và có các chủ đề nhất định.
Kinh doanh một điểm phục hồi không phải là chuyện mới mẻ gì nữa sau ba năm kể từ Đại Thánh Thế. Đăng ký với Đại Thánh Tôn, chế tạo bộ phận kết nối, thiết lập mô hình cùng chủ đề cụ thể, sau đó thì thu phí sử dụng. Do quá trình tạo dựng đơn giản cùng số lượng du hành giả ngày càng tăng cao nên có không ít người tham gia mở quán, và từ đó cũng sinh ra không ít cạnh tranh, đòi hỏi các điểm phục hồi phải có chiêu trò hoặc thậm chí thủ đoạn của riêng mình để kiếm khách.