Chương 176: Thăng đến Thần cấp

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Turan chợt nghĩ tới lời của thần Fyratr, rằng thần Syrathr cần nó thăm dò tòa tháp Ma pháp Tối thượng. Dù khả năng rất lớn là trong thời gian ngắn nó sẽ không cần quan tâm tới, nhưng hẳn là cũng không quá lâu. Có thể là một tháng, cũng có thể là hai tháng, nhưng ba tháng chắc chắn là không tới. Cùng với thái độ nghiêm trọng của Wyndur đối với tòa tháp lúc này, Turan tin rằng sự tình nơi đó rất nhanh liền sẽ cần đến mình.

Tuy nhiên, Turan cũng đánh giá được bản thân bây giờ đến chỗ tòa tháp Ma pháp Tối thượng là hoàn toàn không có sức ảnh hưởng. Nó cũng chỉ mới đạt Thần cấp 4, có thể một lúc nữa sẽ là Thần cấp 5, nhưng vẫn là rất yếu ớt khi so với Wyndur, mà rõ ràng cả cậu ta cũng rất thận trọng khi đến đó.

Turan cần trong vòng một đến hai tháng, đạt đến Thần cấp 10, ít nhiều có đủ sức để bản thân có thể đối đầu với khó khăn ở lục địa phía Tây. Không chỉ thế, tổ đội của nó cũng cần phải mạnh lên.

“Tiffia…” Turan lẩm bẩm. Nó thật sự lo lắng rằng cô ta không kịp phát triển, tới chừng đó sẽ trở thành gánh nặng cho tổ đội. So với Kull, nó càng nghi ngờ khả năng đột phá Nihr của Tiffia hơn. Dù sao thì, Tiffia là không định cho Turan hay Darmil giúp đỡ mình, rõ ràng là quá khó.

– Tôi hiểu rồi. – Turan cất tiếng – Tôi sẽ sắp xếp lại thời gian cho phù hợp. Nhưng bù vào đó, tôi muốn cậu giúp trông chừng một chuyện.

– Hửm? Chuyện gì?

Giọng Wyndur lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng không phải là thể hiện nhiều gì, chỉ thoáng qua chút.

– Cậu có biết vùng thảo nguyên đông bắc đang có xảy ra tình huống gì không? – Turan dò hỏi.

– Sao? – Wyndur thốt, lần này thì vẻ ngạc nhiên thấy rõ – Ý tôi là, cậu cũng đang nhắm tới chỗ đó?

Turan hơi nhăn mày. Nó có biết vài điều về tình huống của vùng thảo nguyên đông bắc, dù không nhiều nhưng rõ ràng là không nghiêm trọng tới mức khiến Wyndur làm ra phản ứng như hiện tại.

Tuy nhiên, Turan không có đề lên nghi vấn của mình, chỉ bảo:

– Đồng đội của tôi, nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì hẳn là đang ở đó.

– Đồng đội của cậu? – Wyndur thắc mắc – Là cậu trai tên Darmil phỏng?

– Không sai. – Turan xác nhận.

Phía bên kia im lặng hồi lâu, dường như đang bận suy nghĩ kỹ càng chuyện gì đó. Rồi Wyndur cất tiếng:

– Kì thực, tình huống chỗ đó không có gì nghiêm trọng. Nhưng mà…

Wyndur ngừng lại một lúc, lộ vẻ đắn đo, tiếp tục:

– Quân đoàn Rumpal, có lẽ, đang muốn làm một vố lớn.

Turan đối với thông tin này không có bất ngờ. Nó trước đó đã mò được không ít điểm cho thấy quân đoàn Rumpal, hay chính xác hơn là nhà Altoris đang đặc biệt quan tâm tới những động tĩnh của vùng đông bắc. Nói rằng quan tâm chơi chơi thì chắc chắn là lừa người, hoặc là kẻ ngốc nói nghếch.

– Thế thì liên quan gì tới quân đoàn Ungreilt? – Turan hỏi – Hay nói thẳng thì, liên quan gì tới phó đoàn trưởng Wyndur cậu đây.

Wyndur cười mấy tiếng vẻ khó xử, bảo:

– Chuyện này nói ra rất dài dòng, không tiện thông qua thiết bị truyền tin…

Turan hiểu ý Wyndur, nhưng nó thật sự muốn biết điểm này. Đồng đội của nó đang ở đó, không nghi ngờ gì là sẽ bị cuốn theo phong ba sắp bị dấy lên. Người đội trưởng như Turan, lại còn là kẻ đã yêu cầu đồng đội mình tới đấy, không thể bỏ mặc không quan tâm.

– Lời nhiều không nói. – Turan cất tiếng – Chuyện chính, tôi muốn cậu trông chừng hai người đồng đội của tôi.

Turan biết việc này trông thì dễ, nhưng sự thật lại là không dễ. Nếu quân đoàn Rumpal đang nhắm tới vùng thảo nguyên đông bắc, quân đoàn mạnh không kém bao nhiêu như Ungreilt lại cử người tới gần, chắc chắn sẽ gây ra mâu thuẫn không đáng có.

Đang lúc Wyndur chuẩn bị mở miệng bảo khó, Turan nói tiếp:

– Thực ra thì cũng không cần phải trực tiếp đến, quân đoàn Rumpal hẳn sẽ không từ chối vài lời mời hợp tác nhỏ. Cậu là người thông minh, ắt hiểu ý tôi.

Lời của Turan cũng không phải là xúi giục Wyndur dùng chiêu trò xấu xa gì, mà là ngầm đồng ý rằng cậu ta có thể lợi dụng thân phận của Darmil để tiếp xúc với người của quân đoàn Rumpal.

Wyndur không đáp, im lặng hồi lâu. Rồi cậu ta bảo:

– Tôi từ đầu không có ý định từ chối cậu, giờ cậu còn vẽ cả đường đi rồi, theo đó mà làm thôi.

– Ừm.

Turan hài lòng nói nhỏ. Có Wyndur phụ giúp một tay, không ít việc đều đỡ phải lo nghĩ rất nhiều.

– Vậy, tôi muốn nói tới chuyện thứ ba. – Wyndur cất tiếng – Hầu tước Ferrmen tỏ ý muốn sớm gặp cậu.

Ánh mắt của Turan bất giác sắc lại. Nếu có người đang ở trước Turan bây giờ, trông vào khuôn mặt nó chắc chắn sẽ giật mình, bị dọa bởi ánh mắt như muốn đánh giết người khác ngay tại chỗ.

Turan từ trước đến giờ chưa từng đồng tình với hầu tước Ferrmen, kể cả về hành động hay phong cách làm việc của ông ta. Người này, không phải đáng sợ, nhưng lại rất nguy hiểm, là kiểu người mưu tính trên đau khổ của kẻ khác.

Tuy nhiên, không đồng tình là một chuyện ánh mắt hiện rõ hận thù vừa nãy của Turan lại đến từ phần lớn lý do là Camilier – nữ nô lệ người sói từng bị hầu tước Ferrmen mua về. Có lẽ, khi nghĩ đến người hầu của mình chịu thiệt bởi ông ta, nó không kiểm soát được cảm xúc của bản thân.

Turan lúc này kì thực không để ý lắm đến những sự thay đổi này, rất nhanh dằn xuống ngọn lửa trong lòng. Nó dù sao vẫn còn xem trọng cơ hội hợp tác với hầu tước Ferrmen. Ông ta có thể nguy hiểm, nhưng những gì ông ta làm được, và có thể làm được, là rất đáng mạo hiểm.

– Địa điểm? – Turan hỏi.

– Không rõ. – Wyndur đáp – Ông ta có vẻ sẽ tự tìm cách liên lạc với cậu.

Turan không bất ngờ, nhưng là vẫn khó chịu. Hầu tước Ferrmen không thông qua Wyndur tìm tới nó, có thể là do không tin tưởng cậu ta, hoặc là do ông ta không muốn bị vị phó đoàn trưởng quân đoàn Ungreilt xen vào chuyện này.

Turan cho rằng lý do thứ hai có khả năng cao hơn, và cũng hợp lý hơn cả. Dù không rõ hầu tước Ferrmen đang có ý đồ gì, nhưng chắc chắn không phải là ý tốt, cần phải cẩn thận.

Lúc đầu, khi nghe rằng Wyndur đã giải quyết được chuyện hội Zalt, cũng như thuyết phục được hầu tước hòa giải với mình, Turan thật sự đã đặt nhiều hi vọng rằng Wyndur nắm được quyền kiểm soát, dù không thể là hoàn toàn thì hẳn cũng nên là phần lớn. Nhưng giờ, sự việc trông lại không dễ dàng như thế.

– Thời gian không còn nhiều. – Wyndur chợt nói – Tôi chỉ muốn nhắc nhở là, kẻ đến là một con cáo già, không thể xem thường.

– Tôi biết rồi.

Turan đáp, nghĩ một tí, lại bảo:

– Cậu có biết gì về một ông lão người lùn tên Gin không?

Câu hỏi bất ngờ của Turan làm Wyndur ngẩn ra hồi lâu mới phản hồi:

– Không. Đó là ai?

Turan khẽ thở dài. Có lẽ nó đã nghĩ quá nhiều, đoán mò linh tinh.

– Không có gì. Đừng để ý.

Wyndur lòng có thắc mắc, nhưng với lời như vậy của Turan thì cũng biết không tiện hỏi nhiều, rất nhanh liền ngừng truyền tin.

Turan ngồi trên giường, lại cảm thấy mệt mỏi đến lạ, buông thõng cả người nằm dài ra.

Quá nhiều việc phải làm. Turan vốn đang bận bịu làm chính mình mạnh lên, lo thêm chuyện đột phá Nihr của Yeatra và Lily, rồi mấy người đồng đội, cũng đồng thời không thể cứ thế bỏ qua sự tồn tại đáng lo ngại của hầu tước Ferrmen. Nếu ông ta không tìm đến nó thì mọi chuyện còn dễ nói, nhưng giờ, quá khó khăn.

“Không phải ông ta còn phải lo chiến trận với vương quốc Danlion sao?” Turan nghĩ, lòng đầy nghi hoặc. Bàn tay của vị hầu tước này, luôn có cảm giác rất to, rất dài, có thể với chạm tới mọi thứ.

Turan biết đây cũng chỉ là ảo giác bản thân bị áp lực từ hầu tước Ferrmen gây ra mà thôi, nhưng vẫn không thể phủ nhận ông ta có rất nhiều chiêu trò, đầy đủ mưu mô để khiến cho cả nó và Wyndur đều phải đau đầu không ít.

– Nhưng người như vậy mới đáng giá lựa chọn chứ.

Turan nói nhỏ, kèm theo đó là một nụ cười nhếch mép. Giờ, nó lại càng muốn xem xem vị hầu tước không-nên-xem-thường kia có thể làm ra hành động gì.

Đúng lúc này, một luồng cảm giác mát lạnh khoan khoái vô cùng chợt xuất hiện nơi sống lưng rồi lan tỏa khắp người Turan làm nó bất giác cất lên tiếng rên the thé. Trạng thái này không kéo dài quá lâu, và ngay khi nó kết thúc, Turan lập tức kích hoạt kỹ năng ‘Thông hiểu’ lên chính mình luôn.

Những luồng thông tin có chút mới mẻ tràn vào trong đầu Turan, bị nó vội vã sắp đặt lại, rất nhanh liền hoàn thành.

“Họ và tên: Turan Mers Falanzt.

Tuổi: 19.

Thần cấp: 5.

Tiến trình: 0 (0%).

Yêu cầu tiến trình: Không có.

Thuộc tính chính:

+ Sức mạnh: 31 bậc.

+ Thể lực: 31 bậc.

+ Nhanh nhẹn: 27 bậc.

+ Khéo léo: 24 bậc.

+ Trí tuệ: 42 (+10) bậc.

+ Minh mẫn: 36 (+10) bậc.

Thuộc tính phụ:

+ Cảm ngộ: 61 (+10) bậc.

+ Phản xạ: 34 bậc.

+ Cảm giác: 26 bậc.

+ Ma lực: 7 (+10) bậc.

Thông số:

+ Khí huyết: 651 260 bậc.

+ Nguyên khí: 35 399 bậc.

+ Ma năng: 4 635 bậc.

Điểm thuộc tính còn lại: 25 bậc.”

Thăng Thần cấp. Turan dù biết rõ ràng điều đó, bản thân vẫn không kiềm được mà kích động, hơi thở theo đó trở nên dồn dập.

Nó giờ, đã đạt đến Thần cấp 5 rồi. Tiếp thêm một cấp nữa, chính là giới hạn Thần cấp đầu tiên của du hành giả.

“Phải kiềm xuống.” Turan tự nhủ. Nó dù biết từ Thần cấp 5 tiến lên Thần cấp 6 là không dễ, lại còn phải hoàn thành thêm một nhiệm vụ tấn thăng, nhưng trước tình hình bản thân có thể nhận Thần tinh, gia tăng Thần cấp mà không cần đánh giết quái hay càn quét phó bản, không thể không đề phòng tới trường hợp bị cưỡng ép một cách bí ẩn thăng tiếp một Thần cấp.

Phải biết, sự kiện Appaprithietra mà Turan cần tham gia để hoàn thành nhiệm vụ từ thần Syrathr, chỉ cho phép du hành giả có Thần cấp từ 5 trở xuống tham gia mà thôi. Nếu nó không cẩn thận đột phá mất, thế thì không nghi ngờ gì là hủy bỏ nhiệm vụ, bỏ lỡ phần thưởng hấp dẫn.

Chuyện tất nhiên không dừng lại ở đó, vị Chính thần xinh đẹp kia chắc chắn sẽ dựa vào lý do này mà xuống tay không ngần ngại với Turan, và hẳn là một tràng tra tấn cực khủng bố, có thể gây ám ảnh tới nhiều năm tháng sau. Xui xẻo một chút, Turan có khi bị chuyện này khiến bản thân sợ hãi, không dám tiếp tục nâng cao Thần cấp luôn mất.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]