Là một căn lều, còn là căn lều rất lớn. Darmil lục lọi trí óc một chút, vẫn không nhớ được cụ thể chuyện gì đã xảy ra mà giờ lại nằm ở đây.
– Chiến đấu…
Miệng Darmil bất giác thốt lên, theo đó vài mảng ký ức nhỏ nhắn hiện lên trong đầu nó. Lượng thông tin là không nhiều, chỉ đủ để nó nhớ ra rằng chính mình đã dọa cho tên đối thủ cuối cùng của trận đấu sợ tới nhận thua, xong thì tất cả trở nên tối sầm đi.
Nó hẳn là đã gục mất, như mọi lần, sau khi kích hoạt kỹ năng của mình.
Darmil biết bản thân sở hữu một kỹ năng rất mạnh mẽ mà khi kích hoạt sẽ làm tăng lên rất nhiều khả năng phòng thủ cùng tấn công của mình. Nó không rõ kỹ năng này mạnh đến mức độ nào, nhưng có một sự thật rằng mỗi khi thời gian trạng thái kết thúc, nó đều sẽ trở nên bất tỉnh.
– Không có Turan ở đây, tốt hơn hết là không nên dùng.
Darmil nói nhỏ, gật nhẹ đầu tự tán đồng. Nó lúc đó quả thật có phần cẩu thả, để bản thân bị cuốn theo ham muốn chiến đấu mà kích hoạt kỹ năng. May mắn là giờ nó còn có thể tỉnh lại trong căn lều này chứ không có bị ai đó mần thịt mất.
Bụng Darmil chợt cồn cào lên. Nó đói, và vì thế liền sửa soạn đồ đạc, tiến ra khỏi lều kiếm ăn.
Bên ngoài vậy mà đã có người đàn ông đứng chờ sẵn, vừa thấy Darmil thì bước lại gần, cất tiếng:
– Cậu Darmil, ngài phó đoàn trưởng có lệnh khi ngài tỉnh lại thì đưa tới lều chính.
Darmil nhận ra bộ đồng phục người này đang bận, là một bộ giáp nhẹ phối hai màu vàng và trắng đặc trưng của quân đoàn Rumpal, cũng chính là quân đoàn mà cha của nó là quân đoàn trưởng.
– Chị Alique? – Darmil thắc mắc.
Kì thực Darmil trước hết nghĩ tới anh trai của mình, nhưng lại thấy không có khả năng lắm vì anh ấy lúc nào cũng dẫn quân đoàn đi càn quét phó bản, không đời nào lại có thời gian dây dưa nơi này.
– Chính là ngài Alique. – người đàn ông đáp với giọng nghiêm nghị – Mời cậu Darmil theo tôi.
Darmil đã quen với lối đối xử này, rất tự nhiên gật nhẹ đầu đồng ý. Người đàn ông thấy thế liền quay người bước đi, dẫn đường.
Bụng Darmil lại cồn cào lên, đến khó chịu. Nó liền bảo:
– Trước đó, tôi muốn ăn một chút.
– Cậu Darmil yên tâm. Chúng tôi sẽ mang bữa trưa tới lều chính ngay.
Darmil cũng chỉ cần mỗi như thế là đủ, liền thoải mái đi theo người đàn ông.
Lều chính là rất lớn, không gian bên trong cũng là rộng rãi, nhưng giờ lại chẳng có ai cả. Darmil định hỏi thì được người đàn ông mời đợi, đành tới ngồi đại vào một chiếc ghế. So với sự xuất hiện của chị Alique, nó càng trông chờ đến bữa ăn của mình hơn. Cơn đói thật sự là hành hạ nó quá nhiều rồi.
Khoảng thời gian chờ đợi không quá lâu, chốc thì người đàn ông vừa nãy đã quay trở lại với một khay thức ăn đầy ắp các món trên tay. Darmil trông theo đó mà bản thân dần mất đi bình tĩnh. Cũng may là nó không có nhào tới giành lấy, thành công đợi được đến lúc khay thức ăn được đặt lên bàn.
– Ngài phó đoàn trưởng sẽ tới ngay. Vậy, tôi xin phép.
Người đàn ông nói rồi rời đi, bỏ lại Darmil giờ đang cắm đầu ăn lấy ăn để cố thỏa mãn cơn đói của mình.
Darmil vừa ăn xong, định ngả người ra trên ghế nghỉ ngơi một chút thì một âm thanh vang lên như đã chờ đợi sẵn.
– Em ăn no rồi chứ?
Giọng nói quen thuộc làm Darmil rùng mình một cái, vội vàng điều chỉnh tư thế của mình, lại thấy không đủ liền đứng nghiêm lên luôn.
– C-chị Alique!
Trước mặt Darmil lúc này không ai khác chính là chị ruột của nó, một cô gái với mái tóc vàng kim gợn sóng quá vai cùng dáng vẻ oai vệ mà ai đối mặt cũng sẽ không kiềm được mà thấy bị áp bức ít nhiều. Khi còn ở nhà, Darmil không có nhiều cơ hội thưởng thức qua dáng vẻ hiện tại của chị mình. Nó là không hiểu vì sao, cũng chẳng để ý nhiều làm gì.
Alique gật nhẹ đầu thay lời đáp rồi bước thẳng tới trước người Darmil, nhìn nó một lượt từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên. Xong, chị ta bảo:
– Không tệ, rất có dáng vóc người nhà Altoris.
Darmil đột nhiên được khen thì không biết nên phản ứng thế, bèn cười hì hì vẻ ái ngại đáp lại.
Bộ dạng của Darmil vào mắt Alique trông khó coi cực kì, liền đằng hắng một tiếng, nghiêm giọng nói:
– Thật mất hình tượng.
Darmil ngưng cười ngay lập tức, đứng thẳng lưng, ưỡn ngực lên.
– Thần cấp bao nhiêu rồi? – Alique hỏi.
Darmil không có trả lời ngay, ra vẻ do dự hồi lâu. Alique thấy thế thì cũng hiểu ý, bảo:
– Đừng làm bộ nữa. Chuyện tới nước này rồi em còn tưởng giấu được việc mình thăng Thần cấp ư?
Kì thực Darmil không định giấu thêm, vì Turan đã từng dặn qua nếu bị người trong nhà gặng hỏi chuyện Thần cấp của bản thân thì cứ đáp thành thật là được. Thế nhưng, nó là không hề nhanh nhạy trong mấy vấn đề dạng này, nên nhất thời không biết phải trả lời thế nào cho phù hợp.
– Có lẽ là… 5. – Darmil đáp nhỏ.
– Có lẽ? – Alique hơi nhướn mày.
– Cảm giác rất khác biệt, dường như đã thăng Thần cấp. Nhưng mà em không chắc lắm.
Alique lắc nhẹ đầu. Chị ta biết bản thân không thể trách Darmil được, vì đứa em này luôn ưa thích du hành hơn là những thứ thông tin khô khan nhàm chán đó, thậm chí nhiều lúc là không có thèm để ý tới. Ngay từ đầu, Darmil đã luôn ra ngoài săn giết quái, tìm cách vào phó bản bất kể việc mình là Nihr rồi, và còn là một mình nữa, vì vốn đâu có ai muốn lập tổ đội với một Nihr.
– Cặp chùy dùng thấy thế nào? – Alique hỏi.
– Rất tốt! Chúng cứ như được sinh ra dành cho em vậy.
Darmil đáp ngay, vẻ mặt cười hớn hở. Nó còn toan lấy cặp chùy ra khoe với chị mình nhưng đã bị ngăn lại, khiến sự hào hứng hụt đi phân nửa.
– Em thích là được rồi.
– Gượm đã…
Darmil chợt bảo. Nó vừa nhận ra rằng lời lẽ của Alique không phù hợp. Rõ ràng cặp chùy là do Tiffia đưa cho nó, thông qua Howlei, không có vẻ gì là chị mình sẽ biết cả.
Alique không buồn quan tâm tới thắc mắc của Darmil, quay người đi một góc nhỏ, vẻ hờ hững nói:
– Nhớ lại, quyết định của em, xem ra là đúng.
Darmil toan hỏi “quyết định gì”, nhưng nghĩ lại thôi. Nó có thể ngốc, cũng chẳng phải là kẻ không đọc hiểu được bầu không khí lúc này, tất nhiên là không tiện hỏi.
Alique cứ đứng đó với ánh nhìn mông lung, không biết nghĩ gì, sau một lúc lâu mới quay người lại, lên tiếng:
– Kế hoạch sắp tới của em là gì?
– Em sẽ về thành Tailor.
Darmil đáp. Nó vẫn nhớ lời của Turan, bảo rằng xong chuyện cuộc thi đấu vùng đông bắc thì phải trở về thành Tailor.
“Nhắc tới, là cần truyền tin báo cậu ta một tiếng.”
– Chị không hỏi cái đó. – Alique vội nói – Là chuyện du hành của em cơ.
Darmil hơi ngẩn người ra một lúc, cố nghĩ xem câu trả lời phù hợp là gì. Chuyện du hành của nó bây giờ, nói ra thì là hoàn toàn được sắp đặt bởi Turan, vì lý do không gì hơn rằng nó đang là thành viên tổ đội của cậu ta. Thế nhưng, dựa vào đấy để trả lời câu hỏi của chị mình thì hẳn là không đủ.
– Hình như là sự kiện Appaprithietra. – Darmil cất tiếng – Ừm. Đúng là nó.
Alique nghĩ một chút, bảo:
– Không tệ. Mặc dù không phát huy được toàn bộ khả năng của em, nhưng là phù hợp với Thần cấp hiện tại. Phải rồi, có thiếu thốn trang bị hay vật phẩm gì không?
Darmil không biết. Nó du hành từ trước tới giờ là không rõ ràng những thao tác chuẩn bị này, hầu hết các trường hợp đều phải tới lúc cần mới thấy thiếu, như là chuyện mấy cái chùy cũ không chịu nổi lực tác động do nó gây ra vậy.
Nhưng mà Darmil cũng không định bảo như thế vào chị mình, thay vào đó đáp:
– Chị yên tâm. Đội trưởng của em sẽ chuẩn bị chu toàn mà.
Gương mặt Alique cứng lại một lúc, rồi chị ta nói:
– Em thật sự muốn cùng tổ đội với cậu ta?
– Turan? – Darmil thắc mắc.
– Đúng. Đội trưởng của em đấy.
– Em không thấy có vấn đề gì cả. – Darmil hơi nhướn mày đáp – Toàn bộ những gì em đạt được bây giờ, đều là nhờ có Turan.
Alique thoáng mất bình tĩnh, nhưng rất nhanh trấn định được, hít thở một hơi thật sâu rồi nói:
– Có nhiều thứ, em phải để ý thật kỹ thì mới biết được thiệt hơn. Không nên vội đánh giá chỉ vì bản thân được đối xử tốt một chút.
– Em thật sự không hiểu chị muốn nói gì. Em chỉ muốn được đi du hành mà thôi.
– Muốn đi du hành, nhà chúng ta- quân đoàn Rumpal này còn không đủ cho em sao?
– Là chính mọi người đã ép em lựa chọn.
Lời của Darmil có hơi lớn, nhưng nó hoàn toàn không giận dữ, hoặc ít nhất là nó nghĩ như vậy.
Alique nghe xong thì tặc lưỡi một cái, nhẹ giọng nói:
– Du hành… không đơn giản như thế.
Darmil cảm giác được bầu không khí không đúng, lại không thể xác định cụ thể là cái gì không đúng. Nó loay hoay một hồi thì quyết định đổi chủ đề, cất tiếng:
– Cuộc thi đấu thế nào rồi? Em chắc là chị biết.
Alique chần chừ một lúc. Chị ta rõ ràng là không thể làm ngơ được chuyện vừa rồi, hồi lâu mới đáp:
– Không đáng lo ngại. Em chỉ cần biết giao kèo kia, cùng với lời hứa với cô chủ nhỏ bộ tộc Harangh, đều hoàn thành cả rồi.
“Neh à…” Darmil nghĩ thầm, hơi có vẻ khó xử. Tuy nhiên, nó là không có lý do nghi ngờ lời chị mình, cũng không định gặng hỏi cho ra ngô ra khoai làm gì, hỏi tiếp:
– Vậy Tiffia đâu?
Nghe đến Tiffia, khuôn mặt của Alique liền dãn ra, vẻ thoải mái hơn hẳn.
– Cô ta đã rời đi từ sớm. Nhắc tới, có nhắn với em rằng không cần hốt hoảng, cứ theo kế hoạch đã định sẵn mà làm.
– Hốt hoảng gì chứ…
Darmil lầm bầm, có vẻ bực dọc. Nó là không chịu được ý nghĩ bị người khác xem là đối tượng cần được trông nom.
– Thế, em thấy cô ấy thế nào? – Alique chợt hỏi.
Darmil chau mày nhìn chị mình. Nó cảm nhận được từ dáng vẻ cùng giọng nói kia ẩn ý không tốt lành gì, và nếu không nhầm là đang muốn trêu đùa.
– Tiffia là đồng đội của em. – Darmil nghiêm giọng – Và em thấy cô ấy rất tài giỏi.
Alique tất nhiên là không hề vừa ý với câu trả lời hời hợt như vậy, nói:
– Có điều, cô nàng chỉ là một Nihr.
– Bây giờ thôi. Không bao lâu nữa-
Darmil vội ngậm chặt miệng lại, thậm chí suýt nữa theo phản xạ lấy tay bụm miệng luôn. Nó quá bất cẩn rồi, vậy mà vô tình đề cập tới chuyện đột phá Nihr. Turan đã nhấn mạnh rất nhiều lần đây là điểm mấu chốt, không thể tiết lộ.
– Là thế à…
Alique gật gù bảo. Vẻ mặt của chị ấy bây giờ lộ rõ niềm hứng thú của mình, cùng với đó không nghi ngờ gì là vô vàn tính toán.
– Em muốn đi. – Darmil lên tiếng.
– Ừm. Ra ngoài lều nói chuyện với người đang đứng gác là được.
– Vậy, em xin phép.
Darmil nói rồi quay người rời đi luôn. Nó thật lòng không muốn nán lại nơi này thêm chút nào nữa cả. Với trí thông mình cùng tính hay bất cẩn trong lời nói của mình, nó còn cố chày cối thì kiểu gì cũng sẽ bị chị Alique moi móc ra hết toàn bộ bí mật thôi.
Nghĩ tới, Darmil quả thật quá chán ghét người chị này của mình mà.