Chương 204: Sách kỹ năng "Luyện tinh thần"
Cập nhật 3 năm trước
Đánh dấu khu vực săn giết quái là một công việc mà gần như bất kì cá nhân, tổ chức nào trước khi bắt đầu một cuộc du hành đều cần thực hiện. Đây là dịch vụ phi lợi nhuận được Đại Thánh Tôn hiệp đoàn cung cấp, nhằm giúp giảm thiểu các mâu thuẫn không đáng có giữa các du hành giả với nhau.
Tuy nhiên, việc một khu vực được đánh dấu không có nghĩa là sẽ không xảy ra tranh chấp, đơn giản là vì Đại Thánh Tôn hiệp đoàn không đưa ra bất kì sự bảo vệ nào, mà cơ bản thì cũng chẳng có yêu cầu ai phải thực hiện theo. Dịch vụ này, chỉ có một tác dụng duy nhất là thông tin.
Hầu hết các du hành giả đều không phải kẻ ham thích tranh giành miếng ăn với người khác, mà chỉ muốn tránh đi việc di chuyển tới khu vực đã có người, giảm bớt được không ít thời gian hao phí. Ngoài ra thì du hành giả cũng có thể dựa vào phân bố khu vực săn giết quái để chọn khu vực phù hợp với mình, tránh bị cô lập giữa cả đàn quái để rồi phải mất mạng oan uổng.
Lại nói, ở vương quốc Enria này, là có pháp luật tồn tại, còn được thi hành rất nghiêm khắc. Giữa các du hành giả với nhau, đánh giết là có thể, nhưng phải trên cơ sở hai bên xảy ra tranh chấp, đồng thời không được ỷ vào đó chiếm đoạt tài sản người khác hoặc cưỡng chế làm nhục đối phương. Điều này có nghĩa là, nếu nhóm Darmil gặp phải một tổ đội mạnh muốn chiếm bãi quái của mình, bỏ đi chỗ khác là được, không cần sợ họ đuổi giết.
Trừ phi đó là một đám tội phạm không màng luật pháp, mà thường thì kết cục của chúng chẳng có bao giờ là tốt cả. Một khi phạm tội, nếu muốn tránh thoát, chúng chỉ có nước trốn khỏi vương quốc Enria mà thôi.
Về đến phòng, Turan liền lấy ra đống sách kỹ năng của mình bày lên bàn, sau đó thì kích hoạt kỹ năng ‘Thông hiểu’ lên bản thân. Những luồng thông tin rất nhanh được nó sắp xếp lại.
“Kỹ năng chủ đạo:
+ Thông hiểu – Cấp 1 (21%).
Kỹ năng chủ động:
+ Đấm mạnh – Cấp 1 (2%).
+ Cào – Cấp 1 (6%).
Kỹ năng bị động: (trống).
Kỹ năng khác: (trống).”
Turan gật nhẹ đầu, nhưng tuyệt không phải vì nó hài lòng với những dòng thông tin thấy được.
Kỹ năng chủ đạo của Turan sau bốn ngày thì tiến trình chỉ tăng có 3%, là một con số quá nhỏ. Kỹ năng ‘Đấm mạnh’ tăng có mỗi 1%, còn kỹ năng ‘Cào’ thì khá hơn, được hẳn 6%, dù vậy vẫn là rất chậm.
Turan càng lúc càng không hiểu nổi phương thức tăng trưởng tiến trình các kỹ năng của mình. Kỹ năng chủ đạo của nó phát triển chậm thì cũng đã chấp nhận rồi, nhưng giờ ngay cả hai kỹ năng phẩm chất ‘Thường’ cùng độ hiếm ‘Thông thường’ học được mấy ngày trước cũng không khá hơn là bao. Phải biết, mấy ngày gần đây, đến tối là Turan đều dùng hơn một nửa lượng nguyên khí còn sót lại của mình để tập luyện chúng.
– Hay bình thường đều là như thế?
Turan nói nhỏ, xong liền lắc đầu phủ định. Nó vẫn còn nhớ những dòng thông tin mình đọc được khi kích hoạt kỹ năng ‘Thông hiểu’ lên Darmil, cụ thể như sau:
“Kỹ năng chủ đạo:
+ Cuồng nộ – Cấp 2 (61%).
Kỹ năng chủ động:
+ Búa tạ – Cấp 3 (74%).
+ Xung chấn – Cấp 2 (33%).
+ Cường hóa phòng ngự – Cấp 1 (55%).
+ Tăng cường khí huyết – Cấp 1 (67%).
Kỹ năng bị động:
+ Ý chí chiến đấu – Cấp 4 (3%).
+ Bản năng dã thú – Cấp 3 (21%).
+ Hấp dẫn – Cấp 1 (97%).
Kỹ năng khác: (trống).”
Tất cả các kỹ năng đều có tiến trình gia tăng không ít, thậm chí kỹ năng chủ đạo có phẩm chất ‘Huyền thoại’ kia cũng đã đạt tới cấp 2 rồi, kỹ năng ‘Hấp dẫn’ có phẩm chất ‘Anh hùng’ còn gần thăng cấp nữa.
Vậy nên, trường hợp của Turan thật là quá bất thường.
Kỹ năng ‘Đấm mạnh’ và ‘Cào’ chỉ có phẩm chất ‘Thường’, theo kiến thức của Turan thì nếu luyện tập thường xuyên sẽ mất khoảng một đến hai tuần để đạt đến cấp tiếp theo. Trong chiến đấu, tốc độ này còn gia tăng lên rất nhiều, có thể là gấp hai, thậm chí gấp ba, bốn lần nếu dồn hết sức, thường là cận kề cái chết.
Thế mà kỹ năng ‘Đấm mạnh’ của Turan chỉ tăng có mỗi 1%, còn kỹ năng ‘Cào’ là 6%, là quá chậm. Với tốc độ này, nó sẽ phải mất cả tháng mới thăng cấp được hai kỹ năng này, thật khó mà chấp nhận được.
– Tại sao chứ?
Turan lẩm bẩm, nhìn lại những thông tin về kỹ năng của mình một lát, rồi nhìn sang đống sách kỹ năng bày trên bàn, trong đầu thì không ngừng đặt ra những giả thiết.
Nhưng Turan nghĩ mãi mà không ra được cái gì đáng tin cậy cả. Giả thiết mà nó thấy có khả năng nhất là hai kỹ năng học được kia không thông qua sức mạnh của Đại Thánh Tôn, dẫn tới cơ thể phát triển nó không hoàn toàn phù hợp với kỹ năng, từ đó khiến cho sự phát triển của chúng bị suy giảm rất nhiều.
– Chẳng lẽ mình giờ phải đến ủy ban Đại Thánh Tôn học lại hai kỹ năng này?
Turan nói nhỏ, lòng không tránh khỏi sự thất vọng. Nếu giả thiết kia là thật, vậy thì một ưu thế tưởng chừng đáng giá nhất đến từ kỹ năng chủ đạo của nó liền trở nên gần như vô dụng.
Turan lắc nhẹ đầu. Thay vì đi một chuyến tới ủy ban Đại Thánh Tôn để học lại kỹ năng, nó cho rằng nên thử dùng kỹ năng trong chiến đấu thì tốt hơn. Nghĩ tới, cũng đã khá lâu rồi nó không có đi du hành, cứ mải bận bịu hết chạy đông tới chạy tây vì hàng đống chuyện.
“Có lẽ ngày mai sẽ đi cùng nhóm Darmil một buổi.”
Quyết định xong, Turan quay lại với đống sách kỹ năng trên bàn. Vì tập luyện kỹ năng đã trở nên không hiệu quả, nó đang tính học thêm một đến hai kỹ năng nữa, cũng là giúp gia tăng tiến trình của kỹ năng chủ đạo.
Xem hết đống kỹ năng một lượt, Turan thấy rất có hứng thú đối với bốn quyển sách kỹ năng loại ‘Khác’, gồm có ‘Luyện tinh thần’, ‘Nhìn trời đất’, ‘Dựng thần kinh’ và ‘Tăng cường vận động’. Mấy kỹ năng cùng loại với hai kỹ năng ‘Đấm mạnh’ và ‘Cào’ có thể để học sau được, vì Turan giờ cũng đã nắm kha khá thông tin về loại kỹ năng như thế rồi.
Trước hết là thử nghiệm, sau đó xem lựa chọn phương thức hiệu quả nhất, đó chính là lối suy nghĩ của Turan vào lúc này.
Turan cất hết những quyển sách kỹ năng khác đi, nhìn bốn quyển sách còn lại trên bàn, lưỡng lự hồi lâu thì chọn lấy hai quyển là ‘Luyện tinh thần’ và ‘Nhìn trời đất’. Sở dĩ nó chọn hai quyển này là vì chúng có liên quan tới lĩnh vực linh và hồn, hẳn có thể ít nhiều lập nên cơ sở để tiến tới việc học kỹ năng ‘Gọi hồn’ còn đang dang dở.
Mở quyển ‘Luyện tinh thần’ ra xem, đập vào mắt Turan vẫn như trước đây là những con chữ xa lạ thuộc về một ngôn ngữ nào đó chưa từng nghe biết đến. Đang lúc nó định bỏ qua việc đọc hiểu mà vận dụng kỹ năng chủ đạo thì một cảm giác choáng váng nhẹ chợt xuất hiện khiến nó phải vội đỡ lấy đầu mình, đặt quyển sách lại trên bàn luôn.
– Quái lạ…
Turan thì thầm. Cảm giác choáng váng vừa rồi không bình thường chút nào, giống hệt như bị một thứ gì đó cưỡng ép xông vào trí óc, bắt nó phải tiếp nhận lượng thông tin không mong muốn.
“Kỹ năng ‘Thông hiểu’ tự động kích hoạt ư?” Turan nghĩ, chau mày lại, vẻ nghi hoặc. Nó chắc rằng vừa nãy chính mình không hề kích hoạt kỹ năng chủ đạo, mà nếu loại trừ khả năng quyển sách truyền thông tin vào đầu nó thì chỉ có thể là do kỹ năng ‘Thông hiểu’ tự động kích hoạt.
– Thật vô lý.
Turan thốt nhỏ, quay đầu quan sát khắp phòng, hẳn một lúc lâu nhưng vẫn không hề xuất hiện cảm giác gì tương tự một cơn choáng váng cả. Nhớ lại khi vừa nhận được quyển sách kỹ năng, nó là có xem qua một lần, nhưng chẳng có bị gì.
“Chẳng lẽ quyển sách kỹ năng này có thể chủ động truyền đạt thông tin?” Turan thắc mắc, với tay cầm quyển sách lên lại. Nó chưa định mở ra, mà là nhìn chằm chằm vào tấm bìa da của quyển sách, chờ đợi một cảm giác bất thường nào đấy.
Không có. Turan đợi hẳn năm phút liền mà chẳng có một cảm giác gì lạ xảy đến, có chăng mắt nó vì tập trung nhìn nhiều mà hơi mỏi.
Thoáng do dự, nhưng rồi Turan cũng mở quyển sách ra, và như dự đoán, đầu của nó liền bị choáng váng một đợt.
Lần này, Turan không có vội ngừng lại mà cố gắng chịu đựng, vì thế mà phải trừng mắt nhìn vào trang sách luôn.
Những luồng thông tin tóm lấy cơ hội đó, ồ ạt đổ dồn vào trí óc của Turan. Nó không có ngăn cản chúng mà ngược lại đón tiếp, bằng tốc độ nhanh nhất có thể sắp xếp chúng lại.
Tiếc thay là chuyện sắp xếp không hề dễ dàng khi mà Turan không thể xác định được thông tin mình đang cần gắn kết có đang bị thiếu hay không. Thế nên cố gắng của nó thành ra vô nghĩa, cho tới tận khi những luồng thông tin không còn xông vào trí óc nữa, cũng đồng thời với cảm giác choáng váng ngừng lại, khiến cả người nó nhẹ nhõm vô cùng.
Hít thở sâu một hơi, Turan dồn hết sức lực còn sót của mình để sắp xếp đống thông tin hỗn độn. Đáng mừng là chúng so với kỹ năng cấp độ 5 như ‘Đấm mạnh’ thì dễ nắm bắt hơn rất nhiều, nên chẳng mấy chốc thì Turan đã có thể tìm được sợi chỉ sáng le lói, liền lần mò theo.
Luyện tinh thần, là làm cho tinh thần vững chãi, trở nên khó mà đánh đổ được.
Tinh thần vững chãi, không phải là bị hù mà không hoảng, mà là trong cái sự hoảng, có thể duy trì nhận thức, đưa ra được quyết định đúng đắn để phản ứng lại; cũng không phải là bị dọa mà không sợ, mà là dù sợ, vẫn phân biệt được thiệt hơn, nên tiến hay lùi.
Tinh thần có vững thì bước đi mới chắc, đường đi được mới xa, không bị lay động bởi tác nhân bên ngoài mà lệch khỏi chí hướng đã định sẵn.
Để luyện tinh thần, cần có sự nuôi dưỡng lâu dài, và hơn hết là niềm tin vào bản thân. Niềm tin, lại không phải là sự ảo tưởng, tức cần hiểu được mình, vì có điểm bắt đầu, mới có thể cất bước đi.
Lượng thông tin mà Turan nắm được là không ít, nhưng đồng thời là rất mơ hồ, cảm giác như thể thứ nó biết là một màn sương ẩm, vơ tay một cái chỉ cảm thấy hơi mát lạnh chứ không bắt được gì cả.
“Là do thiếu nền tảng ư?” Turan chợt nghĩ, lại thấy nghi hoặc. Nếu do thiếu nền tảng mà không nắm bắt được kỹ năng ‘Luyện tinh thần’ này, vậy thì nó thật không biết tìm đâu mới có được nền tảng cho một kỹ năng không có cấp độ, còn là phẩm chất ‘Thường’ cùng độ hiếm ‘Thông thường’ nữa.
Turan chợt cảm thấy đói, nó theo đó nhìn xem đồng hồ thì phát hiện đã hơn bảy giờ, tức gần ba tiếng đồng hồ đã trôi qua. Học sách kỹ năng thông qua kỹ năng ‘Thông hiểu’, suy cho cùng vẫn là quá hao tốn thời gian, mà kết quả lại chẳng được xứng đáng cho lắm.
– Thây kệ, vì tiến trình.
Turan tự nhủ một câu xong thì đứng dậy, dẹp đống sách kỹ năng vào túi trữ vật rồi bước ra ngoài phòng.