Chương 185
“Cô ta đã lên kế hoạch vụ ám sát trên con đường hôm đó, và chính cô ta là người mua kẻ giết người.”
Đồng tử của Tân Hoài An co rút lại, cảnh tượng ngày hôm đó xẹt qua trong đầu cô, nhớ lại vẫn không khỏi sửng sốt.
Người phụ nữ đó thực sự là một phụ nữ đáng sợ.
“Hiện tại tôi không biết hôm qua lí do cô ta định bắt cóc cô là gì, nhưng… tôi nghe nói chính cô là người tiết lộ cho cô ta biết việc Thanh Hà là vợ của Chử Chấn Phong tôi?”
Chử Chấn Phong nhìn cô, trong đôi mắt đen sâu thẳm có dấu vết dò hỏi.
Tân Hoài An.
Nghe thấy?Là nghe Vương Thanh Hà nói à…
Cô giật giật khóe môi dưới, nhưng cơn đau từ má truyền đến khiến cho khuôn mặt cô nhăn lại vì đau.
“Là do cô ta quá sợ hãi, là chính cô ta tự mình nói” Tân Hoài An nhẹ giọng nói, không có che giấu.
Nghe xong, Chử Chấn Phong nhíu mày nghỉ hoặc. Cách trả lời của cô rõ ràng là khác với lời củaVương Thanh Hà.
Vệ Nam từ trước đến nay im lặng nghe cuộc nói chuyện của hai người, lúc này không khỏi thấp giọng xen vào: “Anh Chử, cô Tân dám nhảy xuống xe. Chuyện này đủ để chứng minh cô ấy đủ can đảm không sợ hãi rồi”
Chử Chấn Phong bất mãn liếc cậu ta một cái, “Cậu muốn nói là Thanh Hà nói dối sao?”
Vệ Nam lần thứ hai ý muốn nói, “Không, không dám … Anh Chử, em nghĩ anh đủ lí trí để phân biệt được đâu là thật, đâu là giả: Chử Chấn Phong khit mũi, hiển nhiên không muốn tiếp tục nói về chủ đề này, liền ra lệnh: “Hàn Lệ Hoan nhất định vẫn sẽ phái thêm người đi theo dõi. Hơn nữa, nếu không có chuyện gì, cậu về trước đi”
“Vâng” Vệ Nam gật đầu, lại liếc nhìn Tân Hoài An trước khi rời đi, ân cần nói: “Cô Tân, cô chăm sóc vết thương cho tốt”
“Cám ơn” Tân Hoài An gật đầu.
Nhìn Vệ Nam rời đi, ánh mắt cô rơi vào một văn kiện trên bàn đầu giường, “Đây là…”
Cô lật lại và muốn lấy nó ra để xem xét kỹ hơn.
Chử Chấn Phong gi tài liệu lại, lạnh lùng nói: “Cô còn lộn xộn cái gì? Đã yên vị trên giường rồi, còn không biết nằm xuống để hồi phục àU Tân Hoài An sửng sốt, sau đó liền nhận ra mình đang nằm trên “giường bệnh” độc quyền của Chử Chấn Phong.
Nếu hôm qua cô đã chiếm giường của anh, vậy thì anh …
Tân Hoài An nhanh chóng dừng lại suy nghĩ, không tiếp tục suy nghĩ nữa.
Cô nhìn văn kiện trong tay anh, thâm thúy nói: “Đó là thỏa thuận ly hôn sao?”
Khi cô nói đã có ý hỏi, Chử Chấn Phong không giấu giếm, “Đúng”
“Hiện tại có cần tôi ký luôn không?” Tân Hoài An hỏi.
Chử Chấn Phong bắt gặp ánh mắt thẳng thắn của cô, không có một chút do dự nào, như thể trong nháy mắt cô có thể nhìn thấy tận cùng tâm trí của anh vậy.
Ánh nhìn của anh rơi xuống bàn tay đang bang bó bằng băng gạc dày đặc, cố ý châm chọc: “Tôi sợ cô có long nhưng lại không có sức, cô còn viết được chữ nữa “Khi nào khỏe hơn, cô có thể ký” Nói xong, anh nhét tập tài liệu vào ngăn kéo của tủ.
Tống Cẩn Dung và Liễu Giai Tâm biết tin Tân Hoài An bị thương, họ đến thăm cô vô cùng bất ngờ trước vết thương của cô.
Tống Cẩn Dung thở dài, đau đớn nói: “Một cô gái tốt như vậy, sao có thể thành ra như thế này”
Cho dù Tân Hoài An không thể làm cháu dâu của bà, nhưng bà vẫn rất thích cô gái này.