Chương 190
Sau một khoảng lặng ngắn, những tiếng la hét và cảm thán gần như không thể kìm chế vang lên khắp nơi trong hội trường.
“Thật sự là Lục Hy Thiên! Lục Hy Thiên trở lại rồi!”
“Không ngờ sống đến tuổi này lại có thể tận mắt nhìn thấy khuôn mặt ấy!”
“Nghe nói là anh Chử đã đích thân ra nước ngoài đón người, đúng là chỉ có anh Chử mới có thể mời vị đại thần này trở về thôi!”
“Lục Hy Thiên gia nhập Tinh Du, trong tương lai sau này địa vị thống trị làng giải trí của anh ấy sẽ càng thêm vững chắc, không ai có thể lay chuyển được!”
Vào cuối hội nghị, [nam diễn viên nhận được giải thưởng Nhất Thiên Lục Hy Thiên sẽ gia nhập giải trí Tinh Du] tin tức này đã thu hút sự chú ý và được thảo luận khắp nơi trên các trang mạng.
Chử Gia Mỹ nhìn thấy những bình luận trên mạng, nhếch môi mỉm cười.
Mãi đến khi nhìn thấy Lục Hy Thiên rời đi, cô ta mới vội vàng đuổi theo nói: “Lục Hy Thiên, tối nay có tổ chức bữa tiệc chào đón anh. Anh có thể đến tham gia không?”
Lục Hy Thiên dừng lại, nhìn lại cô ta nói, “Tôi có việc.”
Nhìn cận cảnh khuôn mặt của anh ấy, những ngôi sao hiện lên trong mắt Chử Gia Mỹ.
Tuy nhiên, nghe nói Lục Hy Thiên Thần ghét nhất những cô gái dễ dãi, thế nên cô ta nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ trong lòng, ho.
khan rồi nói: “Tất cả đều là nghệ sĩ của công ty tham gia. Anh không định tham gia show” Người áo trắng “sao? Anh cũng có thể xem thử trước, muốn hợp tác cùng ai không. “
Lục Hy Thiên suy nghĩ một chút gật đầu nói: “Được, vậy tôi về khách sạn nghỉ ngơi trước.”
Nghe vậy, Chử Gia Mỹ niềm nở nói: “Cần tôi tiễn anh không?”
Lục Hy Thiên xua xua tay, xoay người rời đi không nhìn lại.
Chử Gia Mỹ ngẩn người.
Anh trai cô ta nói đúng.
Cho dù cô ta đã cố gắng tìm mọi cách để mời được Lục Hy Thiên gia nhập Tinh Du, anh ấy thậm chí còn không thèm bận tâm. Nhưng lần này khi anh trai cô gọi, Lục Hy Thiên đã đồng ý đến đây.
Vẫn là vì nể mặt anh trai của cô ta.
Tân Hoài An nhìn Chử Châu và Hàn Âu Dương đi vào thang máy, trong thang máy đi thẳng lên, cuối cùng dừng lại ở số 16.
Tầng 16!
Cô lái xe vào thang máy bên cạnh, nhưng nếu cô muốn đi lên thì phải quẹt thẻ.
Đang suy nghĩ xem mình có nên đến quầy lễ tân để lấy thẻ hay không thì có một bóng người bước vào.
Người kia quẹt thẻ và bấm tầng 16.
Tân Hoài An mừng rỡ, không ngờ trùng hợp như vậy đuổi kịp tới thang máy đang chuẩn bị lên kia.
Cô cúi đầu, yên lặng đứng, sau khi cửa thang máy được mở ra, cô đợi người kia đi ra ngoài trước.
Tâng 16 nên là dãy phòng cao cấp, nên có rất ít phòng.
Tân Hoài An nhìn xung quanh, tìm kiếm từng phòng một.
Cô đang ở trước cửa một căn phòng, chuẩn gị nghe động tĩnh bên trong, thì bị vỗ vai một cái.
“Vừa mới ở trong thang máy, tôi còn tưởng cô có chuyện…
Người đàn ông dùng giọng mũi lười biếng nhìn người mới đi theo mình.
Tân Hoài An vô thức quay đầu lại, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, có thể nói là cùng Chử Chấn Phong không hơn không kém đấy!
Nhưng cô ấy không phải là kiểu phụ nữ dễ dãi, và khi cô ấy nhìn thấy vẻ ý vị trong ánh mắt người kia, cô lập tức tỉnh táo lại.
“Anh hiểu lầm rồi, tôi đang tìm người” Cô bình tĩnh nói, nhưng chỉ yên lặng được trong hai giây.
Bởi vì đối phương nhìn cô khinh thường cười nói: “Đây là phòng của tôi”