Bạch Cẩm Sương lập tức mở to hai mắt nhìn, một giây sau mới kịp phản ứng lại, cô điên cuồng giãy dụa muốn thoát ra.
Kết quả, Mặc Tư Nhân đã nếm được chút vị ngọt ngào ở đầu môi cô rồi, lợi dụng khi trong người có chút hơi men, đầu óc anh cũng không còn tỉnh táo, cùng với sức lực kinh người, hận một nỗi không thể đem cô "chén"
sạch.
Anh dùng một tay khóa đôi tay đang giãy dụa của cô lại trên đỉnh đầu cô, tay còn lại ôm lấy thắt lưng cô, ép cô vào tường, không cho phép cô thoát khỏi vòng tay anh.
Tất cả sự phản kháng của Cẩm Sương đều không có tác dụng, cô tức giận đến mức hai mắt đều đỏ cả lên.
Mặc Tư Nhân cứ như vậy tấn công vào khoang miệng cô, một cách ngang ngược đem hơi thở của anh bao quanh lấy cô.
Cơ thể.
Cẩm Sương như nhũn cả ra, khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức giận, cô không thể chịu được nữa, hung hăng cắn một cái thật mạnh vào miệng anh.
Trong phút chốc, đầu óc Mặc Tư Nhân ngay lập tức tỉnh táo trở lại.
Anh giật mình, trong phút chốc ngẩn cả người ra, ánh mắt anh hiện lên một tia bối rối, lập tức buông cô ra.
Anh vừa mới buông tay cô liền tát cho anh một cái: "Ngài Mặc, tôi tôn trọng anh thì cũng hy vọng là anh nên biết tự trọng!” Mặc Tư Nhân dùng đầu lưỡi chạm vào má trong nơi vừa bị cô tát, vừa đưa tay đưa tay xoa mặt vừa nhìn cô bằng một ánh mắt thâm trầm mang theo một ngọn lửa giận vẫn còn âm ỉ trong đáy mắt: "Chẳng phải chúng ta đã nói trước khi lĩnh giấy chứng nhận cũng vẫn phải thực hiện đầy đủ nghĩa vụ vợ chồng hay sao?"
Bạch Cẩm Sương tức đỏ cả mặt, nơi đáy mắt hiện rõ vẻ tủi thân không thể nào che giấu: "Cũng thể như thế này được.
ít nhất cũng phải để tôi cam tâm tình nguyện chứ! Đây không phải là anh cưỡng ép tôi hay sao?"
Nhìn thấy bộ dạng vừa phẫn nộ vừa đáng thương của cô, lửa giận trong lòng anh đột nhiên tan biến.
Nghĩ đến hành động vừa rồi của bản thân chính là mượn rượu làm càn, từ khi nào mà một người đàn ông như Mặc Tư Nhân anh đây lại phải dùng đến sức mạnh để đối phó với một người con gái cơ chứ?"
Mặc Tư Nhân cau mày, đưa tay nhéo chặt ấn đường, anh bực bội nới lỏng cà vạt ra, cà vạt buông lơi quanh cổ anh, nhìn bộ dạng có chút suy sụp: "Em về phòng nghỉ ngơi đi!"
Nói xong anh liền quay người đi xuống dưới lâu.
Cấm Sương đứng ở cầu thang, dõi theo từng bước cho đến khi anh bước ra tận cửa.
Hai ngày sau đó cô không gặp lại anh, anh không trở về biệt thự số một Hương Uyển, ngay cả ở công ty, cho dù là cô không cố tình tránh mặt thì cũng không hê chạm mặt anh lấy một lần.
Cấm Sương không hề nghĩ tới, một đôi vợ chồng chỉ trên danh nghĩa như cô và Mặc Tư Nhân lại có thể phát sinh chiến tranh lạnh được.
Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, trong lòng cô quả thực cũng chẳng hề cảm thấy dễ chịu gì.
Vào ngày thứ hai sau bữa tiệc hôm ấy, trên mạng tràn ngập ảnh chụp thân mật của Qúy Nhiên cùng với một thiếu gia giàu có nào đấy bị lộ ra.
Khuôn mặt của Mặc Tư Nhân không được chụp rõ cho lắm, hầu hết mọi người nhìn vào sẽ không nhận ra anh ta là ai, nhưng mặt của Qúy Nhiên kia lại được chụp vô cùng rõ ràng, xem ra là chụp ở cổng biệt thự nơi tổ chức bữa tiệc ấy.
Mặc Tư Nhân có vẻ như đã uống say rồi, Quý Nhiên đang hết sức vất vả để dìu anh ta.
Khi Cẩm Sương nhìn thấy mấy tấm ảnh, bỏ qua cảm giác khó chịu nhàn nhạt trong lòng, cô nghĩ thâm, hóa ra tối hôm qua sau khi rời khỏi nhà Mặc Tư Nhân lại quay lại bữa tiệc.
Tiếp sau ngày hôm đó, Quý Nhiên nhận được sự xác nhận đầu tiên của một nhân vật có tên tuổi, điều này tựa hồ như càng củng cố hơn chuyện giữa cô và Mặc Tư Nhân.
Một ngày trước khi Cẩm Sương đi Nha Trang, Sở Tuấn Thịnh gửi tin nhắn cho cô.
Tuấn Thịnh: Người đẹp Cẩm Sương, không phải cô nói là mời tôi ăn cơm để báo đáp ơn cứu mạng của tôi hay sao, sao mà đã hai ngày trôi qua rồi mà vẫn không thấy động tĩnh gì từ người đẹp thết Cẩm Sương: Thật ngại quá, dạo gần đây tôi hơi bận, chờ qua giai đoạn này tôi sẽ lập tức mời anh ăn cơm có được không? Tuấn Thịnh: Qua thời gian này là bao lâu chứ, cho tôi một thời hạn cụ thể đi, sao tôi lại cứ có cảm giác là cô đang lừa tôi ấy nhỉ? Cô tự hỏi lại lương tâm mình xem cô có đang lừa tôi không đấy? Cẩm Sương: Tổng giám đốc Sở, tôi nào dám lừa anh cơ chứ! Hai ngày nữa tôi phải tham gia Cuộc thi trang sức Trái Tim Của Biến ở Nha Trang, ngày mai bắt đầu xuất phát, đợi đến đi nào tôi trở lại tôi sẽ mời anh ăn tối được không! Tuấn Thịnh: Được được, tôi tin cô! Tôi đợi ngày cô trở lại.
Chúc cho cuộc thí của cô được thuận lợi suôn sẻ! Cẩm Sương: Cảm ơn anh Cô cất di động đi, tiếp tục sắp xếp lại những tài liệu cảm hứng mà gần đây cô sưu tầm được, suy cho cùng thì việc vẽ một bản thảo thiết kế ngay tại chỗ vẫn còn khá khó khăn đối với hầu hết mọi người.
Ở đầu dây bên kia, Sở Tuấn Thịnh sau khi gửi xong tin nhắn thì ném điện thoại sang một bên.
Sở Thiệu Sâm nhìn anh tươi cười: "Tuấn Thịnh, chuyện trước đây là Tĩnh Dao sai, con bé cũng đã bị phạt rồi.
Hôm nay chú đưa con bé tới đây nhận lỗi với cháu.
Còn về chuyện hợp tác, cháu cho chú Hai thêm một cơ hội nữa đi"
Sở Tuấn Thịnh cười như không cười nhìn ông ta, nhàn nhạt nói: "Bị phạt của chú chính là vào đồn cảnh sát đi dạo một vòng xong rồi về à?” Sở Thiệu Sâm có chút khó xử: "Tuấn Thịnh, Tĩnh Dao là đứa con gái duy nhất của chú, chú thật sự không nỡ trơ mắt nhìn nó vướng vào vòng lao lý, nhìn nó ngồi tù mà” Trước đây, bởi vì việc Sở Tĩnh Dao sắp xếp người đánh tráo thiết kế của Bạch Cẩm Sương mà mối quan hệ của Tuấn Thịnh với ông ta bị rạn nứt.
Mặc dù bên phía Mặc Tư Nhân báo cảnh sát khiến cho cô ta phải lên phường, nhưng Sở Thiệu Sâm không nỡ để con gái phải hầu tòa, hại ông ta phải hao tâm tổn sức để cứu cô ta ra.
Nhưng vấn đề ở đây là Tuấn Thịnh đã không còn muốn tiếp tục hợp tác với ông ta nữa, mấy năm nay công ty ông ta còn duy trì được phần lớn là nhờ có Tuấn Thịnh anh mới có thể tiếp tục trữ hàng được.
Nếu như lần này anh chấm dứt hợp tác, so với việc anh lấy mạng ông ta cũng chẳng khác nhau là bao nhiêu.
Tuấn Thịnh hừ lạnh một tiếng: "Theo cháu thấy thì năng lực của Sở Dao cũng không tôi, chú hà tất gì phải nhờ cháu giúp đỡ, trực tiếp để cho cô ấy giúp chú quản lí công ty không phải là vẹn cả đôi đường hay sao!"
Vẻ mặt Sở Thiệu Thâm hiện rõ nét khó xử.
Sở Tĩnh Dao ngồi một bên, im như thóc, không dám nói một lời nào.
Đúng lúc này, một cái di động khác của Tuấn Thịnh vang lên, là phó giám đốc công ty gọi tới, anh cầm lấy di động rồi nói với Sở Thiệu Sâm: "Chú Hai, chú cứ ngồi xuống đấy trước đi, cháu lên lầu nghe điện thoại đã” Tuấn Thịnh cầm điện thoại lên lâu rồi nhưng vẫn còn một cái đang ném ở Sofa.
Điện thoại khẽ rung lên một cái, hình như có người gửi tin nhắn đến.
Sở Tĩnh Dao ngẩng đầu liếc nhìn điện thoại của Tuấn Thịnh một cái, như một cơn gió cô bất thình lình đứng dậy, đi qua cầm chiếc điện thoại của Sở Tuấn Thịnh lên.
Có đánh chết Sở Thiệu Sâm cũng không ngờ tới con gái mình sẽ làm như thế, hơi sửng sốt, ông sợ hãi hạ giọng nói nhỏ: "Tĩnh Dao, con đang làm cái trò gì thế?"
Chương 187: Lửa Giận Trong Lòng Đột Nhiên Tan Biến!
Cập nhật 3 năm trước