Bị hành động của Nhiếp Vân làm cho kinh ngạc một hồi, Thái thượng trưởng lão Tang Thạc gầm lên giận dữ. Từ chỗ ngồi của mình đứng lên, phong lôi bắt đầu khởi động, nương theo lời nói của hắn, toàn bộ đại điện tựa như xuất hiện gió tanh mưa máu, bốn phía có hương vị tiêu sát.
- Hung hăng càn quấy? Còn không có hung hăng càn quấy bằng các ngươi a. Bất kể thế nào ta đều là đệ tử hạch tâm của tông môn. Cho dù có phán xét thì cũng phải xuất ra chứng cớ a, hiện tại chứng cớ cũng không có, vừa vào cửa đã ra tay đối phó, là Hóa Vân tông đã biến thành tà ma ngoại đạo, hay là thấy ta dễ bắt nạt?
Sắc mặt Nhiếp Vân trầm thấp, sau khi nói xong lời cuối cùng, trong thanh âm lạnh lùng mang theo hàn ý, khiến cho người ta không rét mà run.
- Miệng lưỡi sắc bén, ta cũng muốn nhìn xem thực lực của ngươi có lợi hại như miệng lưỡi ngươi không!
Hừ lạnh một tiếng, bàn tay của Tang Thạc giơ lên cao, miệng rít gào một tiếng rồi chộp về phía Nhiếp Vân.
Hắn vừa mới động thủ, những trưởng lão khác vốn là muốn động tay lập tức ngừng lại. Cho dù mọi người tức giận với cách làm của Nhiếp Vân, thế nhưng tôn nghiêm tối thiểu nhất vẫn phải có, không có khả năng bởi vì tức giận, mà đã vây công.
- Ha ha, Lô Khiếu, thấy chưa? Xem ra người muốn giết ngươi nhất chính là vị trưởng lão này a. Có lẽ hắn không muốn để cho các ngươi sống a.
Thấy Tang Thạc công kích tới, Nhiếp Vân cũng không tránh né, cánh tay chộp về phía trước một cái đã bắt lấy Lô Khiếu rồi đưa ta. Ngăn cản phía trước công kích, trong lời nói mang theo vẻ châm chọc nhàn nhạt.
- A, không nên, không nên động thủ, Tang Thạc dừng tay.
Tuy rằng miệng bị xé rách, nhưng Lô Khiếu thân là cường giả Phá Không cảnh, vẫn có thể nói chuyện được, thấy mình bị trở thành tấm mộc đưa ra ngoài, nhớ tới lúc trước Bao Hưng cũng bị mình đánh chết như vậy, hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, thiếu chút đã bất tỉnh, vội vàng hô lên.
Nếu không phải tinh thần lực cường đại, chỉ sợ lần này hắn đã sợ tới mức bĩnh ra quần.
Cũng khó trách hắn sợ hãi, hiện tại hắn bị thiếu niên này nắm cổ, kinh mạch toàn thân bị quản chế, không cách nào nhúc nhích, cũng không có biện pháp chống cự, chỉ cần công kích của Tang Thạc đánh tới, nhất định sẽ đánh hắn thành bánh thịt, cho dù thần tiên cũng khó cứu.
- Đáng giận!
Không ngờ tới thiếu niên lại giơ Lô Khiếu làm lá chắn, Tang Thạc tức giận đến mức toàn thân run rẩy. Dưới tình thế cấp bách vội vàng phất tay thu công kích trở về. Bởi vì lực lượng trong cơ thể nhanh chóng trùng kích, lực cắn trả mãnh liệt cho nên khiến cho sắc mặt hắn lúc đỏ lúc trắng.
Lô Khiếu là người ủng hộ tuyệt đối của nhất mạch hắn. Nếu như giết chết, quyền nói chuyện của hắn trong các Thái thượng trưởng lão sẽ yếu bớt không ít. Lại nói, nếu như Lô Khiếu bị hắn đánh chết, tội danh cũng lớn hơn, ít nhất hắn còn không đảm đương nổi.
Cho nên, cho dù biết rõ cưỡng ép thu về lực lượng sẽ bị thương, thì Tang Thạc vẫn không có chút do dự nào.
Thực lực của hắn đã đạt đến Phá Không Cảnh trung kỳ, đừng nói ở trong Hóa Vân tông, cho dù ở bất kỳ nơi nào cũng tuyệt đối là cao thủ vô thượng nhất ngôn cửu đỉnh. Nhưng mà loại cao thủ như hắn, còn không có ra chiêu thì đã có hại chịu thiệt trong tay thiếu niên này, lúc này trong lòng hắn phiền muộn thế nào không cần phải nói.
Bất quá thương thế của hắn cũng không nặng, đối với hắn mà nói, một hai hô hấp đã triệt để khôi phục.
- Súc sinh, dám cầm Thái thượng trưởng lão làm lá chắn, ngươi biết ngươi đã phạm vào tội gì không? Cho dù hôm nay không có chứng cớ chứng minh ngươi giết đồ đệ của ta Tang Hồng Y a. Chỉ bằng vào việc không tôn trọng Thái thượng trưởng lão, tội danh phạm thượng này cũng đủ để khiến cho ngươi chết trăm lần rồi!
Hít sâu một hơi, dẹp loạn lửa giận trong lồng ngực, Tang Thạc quát.
- Phạm thượng? Chẳng lẽ người khác giết ta, ta phải chờ bị giết hay sao? Tự vệ cũng là trái với quy định tông môn, tùy ý để cho các ngươi đánh chết mới là không phạm thượng hay sao? Đã như vậy ta cũng muốn nhìn xem ngươi có thể ra tay ngăn cản hay không!
Quát lạnh một tiếng, đột nhiên Nhiếp Vân từ trên vương tọa bay xuống ra, trượt một bước trên không trung, bàn tay giơ lên.
Tinh thần ngập trời, chu thiên vũ trụ.
Ma Ha thần chưởng, Tinh thần Vô lượng!
Một chưởng này trước đó không hề có bất kỳ dấu hiệu nào, vừa mới xuất hiện ở trên không trung đã hình thành một chưởng ấn ẩn chứa một biển ngôi sao cực lớn, linh khí trong đại điện tập trung vào cùng một chỗ, tựa như bị thủy triều xua đuổi, linh lực tuôn ra mang theo thanh âm chói tai.
- Muốn chết!
Nhìn thấy chiêu này mang theo uy lực hủy thiên diệt địa, nếu như không ngăn cản, nhất định sẽ bị tiểu tử này đánh chết người. Sắc mặt Tang Thạc trầm xuống, trong mắt bắn ra tinh quang, đánh một quyền nghênh tiếp.
Sưu sưu!
Một quyền này của hắn mang theo lực lượng xoay tròn, giống như một cái thuyền buồm trong biển rộgn, phá sóng mà đi. Thoáng cái đã xé rách Ma Ha thần chưởng của Nhiếp Vân, bắn thẳng qua.
Vô Thượng quyền pháp của Hóa Vân tông, Phách Ba Trảm Lãng quyền!
Chiêu này chống lại Tinh thần Vô lượng vừa vặn có hương vị như tương sinh tương khắc, tuy rằng uy lực của Ma Ha thần chưởng cương mãnh. Thế nhưng dù sao cũng không phải là chiêu số công kích đơn thể, mà là chiêu số quần công. Lực lượng có chút phân tán, mà chiêu này của đối phương như là trường kiếm sắc bén, đâm thẳng vào thương khung, bổ sóng trảm biển, mang theo sát khí trước nay chưa từng có rít gào phóng đến.
- Rất tốt!
Thấy hắn liếc mắt đã nhận ra khuyết điểm của Ma Ha thần chưởng, đánh ra tuyệt chiêu, Nhiếp Vân biến chưởng thành trảo, kéo về phía trước.
Linh Tê Luyện Thể Quyết và Kim Cương lưu ly thể đồng thời đạt tới đệ lục trọng, thân thể đã có thể so với Linh Binh tuyệt phẩm. Hơn nữa vừa mới hình thành Tiên Thiên long thân, tuy rằng trảo này không dùng bất luận pháp lực gì nhưng lại mang theo lực lượng làm cho người ta khó có thể chống cự. Giống như một kiện binh khí tuyệt phẩm siêu việt Linh Binh, trực tiếp đánh tới.
Oanh!
Trảo va chạm với quyền của Tang Thạc cùng một chỗ.