Phanh!
Hắn còn chưa nói hết lời thì đã cảm thấy trên mặt đau đớn kịch liệt, thân thể bay ra ngoài. Khi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy người ra tay chính là lão tổ Giao Long.
- Lão tổ, vì sao...
Hắn cố gắng đứng dậy, vẻ mặt Võ Huân có chút không thể tin được, dù thế nào hắn cũng không nghĩ ra, vì sao lão tổ lại rat ay với hắn.
Bất quá không nghĩ ra này còn không có được bao lâu thì đã ầm ầm tiêu tán, bởi vì lập tức thấy được một chuyện mà nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới.
Chỉ thấy Giao Long lão tổ tôn quý nhất Hóa Vân tông đột nhiên quay người, đi tới trước mắt người mà hắn muốn giết, đầu gối quỳ rạp xuống đất thi lễ.
- Giao Long Hạ Tuyền quản giáo hậu bối không nghiêm, kính xin gia gia xử phạt!
- Gia gia?
Nghe thấy xưng hô thế này, tất cả trưởng lão Hóa Vân Tông như bị sấm sét đánh trúng.
Trưởng lão Hóa Vân tông nghĩ tới Giao Long lão tổ có khả năng quen biết với tiền bối của thiếu niên này, vì vậy mới không động thủ với hắn. Bọn hắn cũng đã từng nghĩ qua thiếu niên này có ân với lão tổ, đồng thời đám người Tang Hồng Y không phải là thiếu niên này giết... Nhưng mà có nằm mơ bọn họ cũng không nghĩ tới lại có một màn quỷ dị như vậy.
Gia gia!
Đường đường là Giao Long lão tổ của Hóa Vân tông, là tiền bối mỗi người đều kính ngưỡng, không ngờ lại gọi thiếu niên này là gia gia!
Rốt cuộc hai người bọn họ luận bối phận thế nào a?
Trong nháy mắt, tất cả mọi người cảm thấy thế giới trước mắt sụp đổ, sắp phát điên.
Nhất là Vũ Huân trưởng lão, da mặt run rẩy, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
- Gia gia?
Qua cả buổi, lúc này Vũ Huân trưởng lão mới nghi hoặc nhìn về phía Hạ Tuyền, hỏi.
- Đúng vậy. Các ngươi thật sự là thật to gan, dám động thủ với người. Người là gia gia của ta, nếu như không phải người ra tay thì ta đã sớm chết rồi!
Giao Long Hạ Tuyền quát:
- Nhất là ngươi, không ngờ lại dám mắng gia gia ta là súc sinh, chết đi!
Bàn tay đẩy về phía trước, Tang Thạc còn chưa có kịp phản ứng thì bị đánh trúng ngực, một tiếng kêu thảm vang vọng, người này hô hấp đoạn tuyệt, biến thành thi thể.
Hắn ta ngay cả Nhiếp Vân cũng không phải là đối thủ, chớ đừng nói là Giao Long lão tổ Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh đỉnh phong.
- Cái này...
Tang Thạc bị giết cũng không khiến cho mọi người giật mình, mà là lời nói của Hạ Tuyền khiến cho tất cả trưởng lão cảm thấy đầu mình choáng váng, sắp té xỉu.
Nghe nói như vậy, tuy rằng vẫn rất nghi hoặc như trước, nhưng mà bọn hắn cũng biết thiếu niên này đã từng cứu lão tổ. Lúc này nhìn qua Nhiếp Vân, ánh mắt cả đám hiện lên vẻ phức tạp.
Hắn là ân nhân cứu mạng của lão tổ, nhưng mới rồi còn giết chết Lô Khiếu, quả thật bọn hắn không biết nên đối mặt với đối phương như thế nào.
- Ha ha, ta biết rõ mọi người có thành kiến với ta, Hạ Tuyền, trước tiên ngươi đi qua một bên đợi. Ta muốn nói vài lời!
Thấy vẻ mặt củamọi người cổ quái, Nhiếp Vân đâu không biết bọn hắn nghĩ cái gì chứ? Hắn nở nụ cười, lại phân phó Giao Long một câu rồi đi tới trước mắt mọi người.
- Hóa Vân tông là đệ nhất tông môn Phù Thiên đại lục. Ta biết rõ trong lòng mọi người có tính ưu việt rất mạnh. Cảm thấy bất luận kẻ nào cũng không thể xúc phạm, không thể ngỗ nghịch. Dưới tác dụng của loại suy nghĩ này trong lòng, các ngươi càng ngày càng tự đại, đừng nói là trưởng lão. Cho dù là đệ tử chết rồi cũng phải tra rõ ràng, mặc kệ đối phương đúng hay sai, đều muốn vơ đũa cả nắm, muốn đánh chết! Đối với dám vuốt râu hùm đều phải giết gà dọa khỉ, răn đe!
-
Nói đến đây. Nhiếp Vân khẽ gật đầu, không có chút cố kỵ nào, lại nói tiếp.
- Đúng vậy, đám người Tang Hồng Y, Hồ Khuê, Tiêu Lăng, Cát Hoang là do ta giết, các ngươi đã từng hỏi vì sao ta giết bọn hắn hay chưa?
- Ừm...
Nghe hắnnói như thế, tất cả mọi người đều sững sờ, á khẩu không trả lời được.
Quả thực thứ bọn hắn quan tâm chỉ là đệ tử tông môn bị giết, có người khiêu chiến tôn nghiêm Hóa Vân tông, mà không phải là tại sao đối phương phải ra tay, nguyên nhân động thủ là gì.
- Các ngươi thử nghe một chút!
Thấy mọi người nghi hoặc, Nhiếp Vân tiện tay ném ra một cái ngọc bài, ngọc bài lơ lửng trên không trung, phát ra thanh âm đối thoại đã ghi lại.
- Thành chủ Huyền Kim Thành phát hiện ra một đầu tài nguyên linh thạch, nghe nói bên trong có được linh thạch tuyệt phẩm, tuy rằng không nhiều lắm nhưng ít nhất cũng có mấy vạn khỏa. Từ mấy năm trước đã bắt đầu bí mật khai thác, nhưng mà bởi vì thực lực bản thân còn chưa đủ để bảo vệ bảo vật lớn như vậy. Vì vậy cho nên hắn một mực giữ kín không nói ra. Ta cũng thông qua nhiều con đường khác mới biết được, nếu như chúng ta có thể trộm đám linh thạch này. Ha ha, muốn ở trong đấu giá hội đấu giá mua được hai thứ kia dễ như trở bàn tay a!
- Lại có chuyện như vậy hay sao? Rất tốt, chỉ là... nếu như chúng ta đi trộm, nhất định sẽ tạo thành hoài nghi, như vậy đối với thanh danh của chúng ta cũng sẽ không tốt lắm. Một khi truyền ra, chỉ sợ sẽ khiến cho đối thủ mượn chuyện này để gièm pha.
- Ha ha, điểm ấy ta đã sớm nghĩ kỹ, chẳng lẽ Hồ huynh đã quên người trước đó chúng ta gặp ở Nhất Túy Lâu hay sao?
- Ý ngươi nói là... Giá họa?
- Đúng vậy, tiểu tử này không rõ lai lịch, thực lực ít nhất cũng tới Nạp Hư Cảnh trung kỳ. Đột nhiên xuất hiện một nhân vật như vậy, dám làm chúng ta mất mặt, không giá họa cho hắn thì giá hoa cho ai? Về sau sao? Về sau cho dù có gặp được thì chúng ta cũng có thể danh chính ngôn thuận đánh chết hắn!
- Tốt, tốt, thành chủ Bao Đồng muốn đưa bảo vật cho chúng ta, chúng ta lại không muốn. Còn muốn tham dự đấu giá hội, ngay từ đầu đã có thanh danh quang minh lỗi lạc như vậy, nếu như lại đem chuyện này đẩy lên trên thân người kia... Ha ha, chẳng những thanh danh của chúng ta không tổn hại mà còn có thể càng ngày càng càng tốt, quả thực là biện pháp tốt!
- ... Hiện tại ta cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, ngay lập tức thả người rồi xuất ra một trăm vạn linh thạch tuyệt phẩm đưa cho Lăng Thiên minh ta rồi chịu nhận lỗi. Như vậy chuyện này sẽ bỏ qua! Thứ hai, ta cũng không ngại lấy lớn hiếp nhỏ, khiến cho ngươi vì chuyện ngày hôm nay mà trả một cái giá lớn.