- Nhanh mang tới đây, đừng có lề mề!
Lại có hai đệ tử quát.
Trong tiếng quát, ba người nói chuyện lặng lẽ vây quanh Nhiếp Vân, mà người cuối cùng thì bàn tay lặng lẽ ẩn giấu ở trong tay áo, không biết muốn làm cái gì.
- Tới đây!
Tuy rằng động tác của bọn hắn rất nhỏ, thế nhưng Nhiếp Vân là ai chứ? Hai mắt có thiên nhãn có thể nhìn xuyên thấu. Miệng hắn hừ lạnh một tiếng, bàn tay chộp một cái. Bàn tay giấu ở trong tay áo của đệ tử kia đã bị nắm lấy. Một cái ngọc bài đưa tin nhanh chóng bị hắn nắm vào trong lòng bàn tay.
Đây là một ngọc bài đưa tin, tiểu tử này muốn muốn lặng lẽ đưa tin vào bên trong.
- Răng rắc!
Nhiếp Vân há có thể để cho hắn ta đem tin tức truyền vào trong được chứ? Hắn nắm lấy ngọc bài, nhẹ nhàng bóp chặt. Ngọc bài và toàn bộ không gian chung quanh đều bị nghiền nát. Tin tức trong đó cũng không có cách nào truyền đi ra ngoài.
- Dám giương oai ở Kiếm Thần tông, động thủ!
- Tiểu tử này không rõ lai lịch, giết hắn.
Ba đệ tử còn lại không nghĩ tới Nhiếp Vân lại có ánh mắt độc ác như vậy, động tác cũng nhanh như thế. Cả ba đồng thời hét to trường kiếm tron tay đâm thẳng tới, ngoan độc mà âm tàn, mục tiêu là cổ họng của Nhiếp Vân.
Động tác của ba người cực nhanh, khoảng cách lại gần, dưới loại tình huống này, nếu như không có phòng bị, cho dù là cường giả Nạp Hư cảnh cũng phải bối rối một phen. Mà chỉ cần có bối rối thì bọn hắn có thể truyền tin tức ra ngoài.
- Hừ!
Đối với kiếm khí đâm tới, Nhiếp Vân căn bản không ngăn cản, bàn tay dùng lực. Một tiếng răng rắc vang vọng, cái đầu người đệ tử ở trong tay rớt xuống đất. Trước khi kiếm khí bắn tới cổ họng thì trong mắt đột nhiên bắn ra một đạo tinh quang lăng lệ ác liệt.
Phanh! Phanh! Phanh!
Quang mang quét tới, ba người đệ tử này ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra thì đã giống như pháo hoa, thân thể nổ tung.
Dùng thực lực hôm nay, đối phó với mấy đệ tử Thiên Kiều Cảnh căn bản không cần ra tay. Chỉ cần một ánh mắt, một câu nói cũng có thể làm cho đối phương triệt để tử vong, không có khả năng phản kháng
- Đây không phải là đệ tử tông môn, mà là người của Loạn Thiên ngân tích?
Cúi đầu nhìn về phía đệ tử vừa bị bóp, chỉ thấy trên cánh tay hắn xuất hiện đường vân màu tím quỷ dị. Đường vân này quỷ dị dữ tợn, không có cách nào loại trừ.
Nhìn thấy loại vật này Nhiếp Vân đã biết rõ, bốn đệ tử này căn bản không phải là đệ tử của Kiếm Thần tông mà là người củaLoạn Thiên ngân tíc.
Loạn Thiên ngân tích là một nơi hiểm ác trên Phù Thiên đại lục, diện tích rất lớn, so với Khí hải đại lục cũng chỉ có hơn chứ không có kém. Chỉ có điều không thể sinh trưởng lương thực, cũng không có các loại như là linh thạch, mật tàng, linh khí rất là thưa thớt, không thích hợp với tu luyện và sinh tồn.
Hoàn cảnh hiểm ác, linh khí rất thưa thớt, dựa theo lẽ thường mà nói sẽ không có người nào đi vào trong đó. Nhưng mà sự thực lại trái lại, nơi này là thiên đường tội ác nổi danh nhất Phù Thiên đại, được gọi là pháp ngoại chi địa.
Tất cả những người vi phạm môn quy trên Phù Thiên đại lục, hoặc là xúc phạm hình pháp hoặc là bị người ta phỉ nhổ, tội ác tày trời, cơ hồ đều trốn vào bên trong đó. Khiến cho nơi này tựa như liên minh tội ác, thế giới tà ác vậy.
Có thể phạm tội, hơn nữa còn khiến cho tám đại tông môn đuổi giết không chết, thuận lợi đào tẩu. Tuy rằng nhân phẩm không được tốt lắm, nhưng mà ngay cả Nhiếp Vân cũng không thể không thừa nhận, những người này, mỗi một người đều là thiên tài.
Nhiều thiên tài như vậy ở chung một chỗ mới khiến cho số lượng người ở Loạn Thiên ngân tích càng ngày càng nhiều, thậm chí dần dần đã có năng lực chống lại tám đại tông môn.
Đương nhiên, cũng không phải nói là bọn hắn có nhiều cường giả, mà là bọn hắn khi thì đầu hàng Nhân tộc, khi thì đầu hàng yêu nhân tộc. Sinh tồn ở giữa, đong đưa trái phải, khiến cho tám đại tông môn ném chuột sợ vỡ bình, không dám diệt sát toàn bộ bọn chúng.
Bất quá, người của Loạn Thiên ngân tích cũng hiểu rõ địa vị của mình cho nên bình thường rất ít khi ra ngoài, toàn bộ đều co cụm lại ở chổ đó, tự mình tìm niềm vui.
Chỉ cần đi vào trong đó, cánh tay cũng sẽ bị Thiên Đạo tự động khắc một dấu vết màu tím trên cánh tay, cả đời không có cách nào loại trừ.
Về phần mật vân từ đâu mà đến, có chuyện gì xảy ra, dường như là một bí mật cực lớn, bất luận kẻ nào cũng không biết được.
Nhiếp Vân nghĩ tới Vân Huyên rất có thể sẽ mượn viện binh từ chỗ Di Hoa, sẽ dùng các loại danh nghĩa, thỉnh cầu viện trợ từ chỗ tông môn khác. Chỉ là dù thế nào hắn cũng không thể tưởng được, nàng ta lại cùng cấu kết với người ở Loạn Thiên ngân tích!
Cấu kết cùng bọn họ cũng tương đương với cấu kết với nhân gian, triệt để đánh mất tư cách và tôn nghiêm làm người.
- Không ngờ lại cấu kết với loại người này, Vân Huyên, ngươi muốn chết!
Nhận ra thân phận chân chính của mấy người này, sắc mặt Nhiếp Vân trở nên trầm thấp như sắp đóng băng. Cánh tay vung lên, Diễm hỏa tuôn ra, bốn cỗ thi thể cùng lúc hóa thành tro bụi. Năm ngón tay lại bắn ra Khung Thiên Tử Tiêu đại trận lập tức bị phá vỡ tạo thành một khe hở, nương theo tiếng hừ lạnh vang lên. Sưu một cái hắn đã bayvề phía Kiếm Thân điện ở trung tâm tông môn Kiếm Thần tông.
Quảng trường phía trước Kiếm Thần điện có vô số đệ tử Kiếm Thần tông đứng ở phía trên, khí thế ngập trời, không ngờ lại tạo thành hai phe cánh.
Trong hai aphe cánh, chẳng những có đệ tử bình thường, tinh anh, hạch tâm mà còn có Nội các trưởng lão, Thái thượng trưởng lão, cũng lẫn lộn ở trong đó.
- Vân Huyên, ngươi khinh nhờn thi thể Phụng Ca tổ tiên. Luyện hóa thi thể người thành Cương Thi Vương Nhân Bạt, lợi dụng thủ đoạn yêu nhân, mưu toan luyện
hóa Kiếm Thần chi kiếm. Đã bị trục xuất ra khỏi tông môn, không ngờ lại trở về với đám bại hoại này, ngươi muốn làm gì?
Song phương giằng co, khí tức dường như cứng lại, đột nhiên có một đạo thanh âm hào sảng vang lên. Hồng Y trưởng lão nhíu mày, hai mắt nhìn chằm chằm vào nữ nhân có dáng người gợi cảm phía trước rồi gầm lên.
Nữ nhân này chính là Vân Huyên.
Vân Huyên lúc này hoàn toàn khác với hơn mười ngày trước, thân thể vỡ vụn trong lực lượng không gian cuồng bạo. Không biết nàng ta thông qua bí pháp gì mà lại đạt đến Phá Không Cảnh đỉnh phong!