- Chuyện này có khả năng không có đơn giản như chúng ta tưởng tượng, ta vẫn tin tưởng quyết định của Vô Thượng trưởng lão...
- Đã tuyên bố với bên ngoài Nhiếp Vân kia là một vị Kiếm Đạo sư. Như vậy nhất định là đúng, ta cảm thấy tứ đại trưởng lão không có khả năng mang chuyện này ra để lừa gạt mọi người được!
Cũng có một bộ phận lớn người tín nhiệm Tứ đại Vô Thượng trưởng lão đến cực điểm, không bị dao động dễ dàng.
Trận doanh hai phe, ai giữ ý nấy.
- Vân Huyên tông chủ, tuy rằng chuyện của Kiếm Thần tông chúng ta không thích hợp nhúng tay vào. Nhưng nếu như có người làm tổn hại lợi ích của tông môn khác, như vậy chúng ta không thể ngồi yên không để ý tới!
- Hừ. Đường đường là tông chủ mà không hề có chút dấu hiệu, nói phế là phế. Cho dù không có quan hệ với ta thì ta cũng muốn quản một phen. Trả lại cho ngươi công đạo!
- Yên tâm đi, chúng ta sẽ minh oan cho ngươi. Vô Thượng trưởng lão vô tri như vậy cũng nên gõ một chút!
Đám người Di Huyết nghe thấy Vân Huyên lên tiếng, cả đám hừ lạnh một tiếng, đồng thời đứng lên.
- Có chư vị tiền bối thay ta làm chủ, ta vô cùng cảm kích! Bất quá, ta cũng không hy vọng chư vị ra tay. Bất kể nói thế nào thì đây cũng là chuyện nội bộ của Kiếm Thần tông chúng ta. Cho dù các vị chiếm được đại nghĩa, một khi chuyện này truyền đi thanh danh cũng sẽ bị ảnh hưởng!
Vân Huyên chỉnh đốn y phục, đem thân hình thon dài, cao ngất mà thẳng tắp bộ lộ. Khiến cho người ta vừa nhìn vào đã cảm thấy trên người nàng tràn ngập vẻ chính trực, quang mang chính nghĩa bao phủ.
- Cũng tốt, bất quá nếu có chuyện gì phiền toái thì nhất định chúng ta sẽ ra tương trợ!
- Chúng ta sẽ làm chủ cho ngươi, làm cho ngươi khôi phục trong sạch!
Nghe thấy Vân Huyên nói lời này, đám người Di Huyết cũng gật gật đầu nói.
- Ha ha!
Vân Huyên lần nữa khẽ gật đầu, lại nhìn quanh một vòng, trong ánh mắt hiện lên đạo vẻ sát phạt quả quyết. Nàng cao giọng nói.
- Chư vị đệ tử nghe lệnh, Tứ đại Vô Thượng trưởng lão cấu kết với Hóa Vân tông, vi phạm môn quy, Vân Huyên ta hiện tại dùng mệnh lệnh tông chủ, phán bọn hắn tử hình. Về phần những đệ tử đui mù các ngươi, hiện tại đầu nhập vào ta thì còn có thể tha cho tất cả tội trạng trước đó. Nếu vẫn chấp mê bất ngộ như trước, như vậy cho dù có người nói ta tâm ngoan thủ lạt thì ta cũng phải diệt trừ tai họa ngầm trong tông môn!
- Vân Huyên, xem ra chúng ta đã nhìn nhầm ngươi rồi. Làm ra chuyện hèn hạ như vậy mà vẫn có thể lí lẽ hào hùng như vậy, da mặt quá dầy, trình độ vô sỉ thực sự là khoáng tuyệt cổ kim! Rất tốt, rất tốt, ngươi đã muốn giết ta vậy thì ngươi chết trước cho ta!
Nghe thấy Vân Huyên liên tiếp đổi trắng thay đen, cả người Hồng Y trưởng lão tức giận đến mứctoàn thân run rẩy. Trong lúc chòm râu dài run run, đột nhiên thét dài một tiếng, sau đó lập tức ra tay.
Trải qua Nhiếp Vân đề điểm, thực lực của hắn đã đạt tới bán bộ Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh. Lúc này lại ra tay trong Kiếm Thần tông, mặc dù không thể khống chế tông môn đại trận, thế nhưng lại hiểu rõ trận pháp rất nhiều. Mượn uy thế của trận pháp, kiếm quang từ đầu ngón tay giống như muốn xé rách mặt đất, mang theo thanh âm nức nở nghẹn ngào bắn thẳng qua.
- Trong Kiếm Thần tông ta so với ngươi còn quen thuộc hơn. Động thủ với ta ở đây. Ngươi muốn chết!
Vân Huyên cười lạnh một tiếng, hai tay chấn động, cả người lập tức lơ lửng, mái tóc bay múa, tựa như tiên tử từ trên trời giáng xuống. Mắt thấy kiếm quang do Hồng Y trưởng lão đâm tới sắp đánh tới trước mặt, lúc này bàn tay trắng như ngọc của nàng mới nhẹ nhàng chộp một trảo.
Ầm ầm!
Một đạo quang mang màu vàng bắn ra, không gian trước mặt đột nhiên sụp đổ, chỉ phong của Hồng Y trưởng lão dưới không gian sụp đổ lập tức biến mất, ngay cả một chút tác dụng cũng không có.
- Chết đi cho ta!
Một chiêu loại trừ công kích của Hồng Y trưởng lão, Vân Huyên cười lạnh. Trong đôi ắmt đen nhánh bắn ra sát cơ lạnh, bàn tay chấn động mạnh một cái.
Không gian trước mắt giống như lập tức trọng điệp lại, từng tầng trọng điệp lại cùng một chỗ, nghiền áp về phía Hồng Y trưởng lão.
Nàng vừa ra tay đã cho thấy sức chiến đấu mạnh mẽ. Sau khi tấn cấp lên Phá Không Cảnh đỉnh phong, không ngờ sức chiến đấu so với Vũ Huân trưởng lão của Hóa Vân tông còn cường đại hơn. Thậm chí còn có thể so với cường giả Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh sơ kỳ bình thường.
- Phiêu Miểu Thiên Thủ kiếm lại bị ngươi dùng chưởng pháp thi triển ra, quả thực ngươi là thiên tài trong thiên tài. Nhưng mà muốn giết ta, cũng không dễ dàng như vậy!
Thấy chiêu này của nàng, Hồng Y trưởng lão quát một tiếng, phải tay khẽ lật, một thanh trường kiếm xuất hiện ở trước mặt hắn. Tay nhanh chóng đâm về phía trước, trường kiếm xoay tròn, kiếm quang giống như máy khoăn bắn thẳng tới chỗ không gian trọng điệp rồi chui qua.
Vân Huyên có ngoại hiệu gọi là Thiên Thủ kiếm, thi triển kiếm pháp cực nhanh, giống như đột nhiên có thêm hơn một ngàn cánh tay vậy. Thứ nàng am hiểu nhất chính là Phiêu Miểu Thiên Thủ kiếm trong Vô Thượng kiếm pháp. Hiện tại nàng không dùng kiếm. Dưới một chưởng, chưởng phong chấn động, không ngờ lại giống như kiếm chiêu, thậm chí uy lực còn mạnh hơn. Chỉ tính riêng thiên tư này cũng đã khiến cho rất nhiều thiên tài cảm thấy xấu hổ.
Cho dù thiên tư tốt tới đâu, nhưng mà tâm cơ không đúng, giữ lại thì sớm muộn gì cũng là tai họa!
Lần này coi nhưHồng Y trưởng lão đã hạ quyết tâm, kiếm quang giống như mũi nhọn phá băng, lập tức xé rách vô số tầng không gian trọng điệp, đi tới trước mặt Vân Huyên.
Sưu!
Kiếm quang không hề bị ngăn cản mà xuyên qua thân thể Vân Huyên, không có bất kỳ trì trệ nào.
- Không đúng...
Cảm nhận cảm giác như là đánh vào trong không khí, Hồng Y trưởng lão biết rõ mình đã không đánh trúng đối phương. Hắn vừa định trốn tránh thì chợt nghe được một tiếng hừ lạnh như băng truyền tới.
- Hiện tại mới biết thì đã muộn rồi. Ta bảo ngươi chết đi, vừa rồi ngươi không chết thì hiện tại quỳ xuống cho ta a!
Nương theo đạo ý niệm này vang lên, Hồng Y trưởng lão lập tức cảm thấy lưng mình mát lạnh, một cỗ lực lượng giống như biển gầm điên cuồng lao qua, hung hăng đụng vào trên người hắn.
Phốc.
Sắc mặt Hồng Y trưởng lão đỏ lên, từ trên không trung rớt xuống, nặng nề ngã xuống mặt đất, thân thể tựa như cương thi, quỳ trên mặt đất.