- Hiểu biết về thiên phú đặc thù vẫn quá ít, về sau phải tìm hiểu phương diện này nhiều hơn!
Trong lòng thì thầm một tiếng, Nhiếp Vân đứng dậy, lại nhìn quanh một vòng.
Nhìn một vòng hắn mới phát hiện ra nơi này là một không gian đã được củng cổ. Dường như triều tịch thời không đã qua đi.
- Ồ? Sao lại có nhiều mộ bia như vậy chứ?
Nhìn về phía xa xa, đột nhiên xuất hiện một đám mộ bia cao lớn đập vào tầm mắt hắn, không gian này không lại có không ít mộ bia đứng sừng sững ở trong đó.
- Đây là...
Ánh mắt quét vào chữ viên trên một mộ bia trong đó, chỉ nhìn thoáng qua thì trong lòng hắn đã giật thót lên, trên mặt hiện lên vẻ hưng phấn.
- Nơi này không ngờ lại là bi lâm Hóa Vân Tông?
Trước đó hắn vẫn luôn muốn đi vào bi lâm Hóa Vân Tông, không ngờ tới dưới cơ duyên xảo hợp lại tự mình đi vào được!
- Thời không triều tịch. Ha ha, không ngờ lại trùng hợp như thế!
Lúc trước Hạ Tuyền từng nói qua, bởi vì không có Chưởng giáo ấn của Hóa Vân Tông cho nên phải chờ thời không triều tịch tới thì mới có thể thi triển đại thủ pháp. Sau đó mới có thể đi vào trong đó. Không ngờ tới sau khi mình hôn mê, dưới thời không triều tịch đưa đẩy, lại trong lúc vô ý tới được đây.
- Bi lâm là nơi mai táng tro cốt của lịch đại lão tổ Hóa Vân Tông, truyền thuyết có nói thi thể Võ Đạo lão tổ cũng ở trong này, nhất định ta có thể cảm ứng được Võ Đạo chi khí!
-
Sở dĩ Nhiếp Vân muốn đi vào nơi này là vì chính là cảm ứng Võ Đạo chi khí. Có được kỳ ngộ này, nếu như không biết nắm bắt thì quả thực phải xin lỗi chính mình.
Sưu sưu!
Hắn vừa động thì lập tức từng đạo ý niệm đâm cường đại đâm tới, tạo thành tiếng phong lôi ầm ầm trên không trung.
Mỗi một ý niệm đều là từ một mộ bia vọng lại, là tổ tiên Hóa Vân Tông tử vong lưu lại để bảo hộ bi lâm. Nhiếp Vân không dám phản kháng, lẳng lặng đứng tại chỗ, tùy ý để đám ý niệm này vọt tới.
Một lát sau, những ý niệm này phát hiện ra hắn cũng không có địch ý cho nên mới chậm rãi tản ra.
- Chích Dương tổ tiên, một vạn ba ngàn năm trước là nhân vật vô thượng trong ở Hóa Vân Tông, từng tự tay đánh chết hai gã yêu nhân Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh sơ kỳ.
- Phong Hâm tổ tiên, hơn hai vạn năm trước là Vô Thượng trưởng lão Hóa Vân Tông, từng tự tay chém giết bại hoại tám đại tông môn, nhân tiêm vân phàm, lưu danh sử sách.
- Chí Siêu tổ tiên, một vạn bảy ngàn năm trước là Vô Thượng trưởng lão Hóa Vân Tông, đối chiến cùng với bảy đại cao thủ yêu nhân ở Phù Phong sơn. Trận chiến ấy trời sụp đất nứt, nhật nguyệt trầm luân, Chí Siêu tổ tiên cũng bởi vậy mà vẫn lạc. Bất quá bảy đại yêu nhân đồng cấp cũng bị hắn chém giết toàn bộ, không một ai chạy thoát.
Nhìn đến những cái tên quen thuộc trên mộ, Nhiếp Vân nhẹ nhàng nói ra chiến tích của bọn họ.
Đối với lịch sử của Hóa Vân Tông, hắn biết rất rõ ràng. Kiếp trước vì muốn hiểu rõ yêu nhân hơn, vì muốn đối phó với yêu nhân cho nên hắn đã nghiên cứu sự tích, lịch sử của các tổ tiên Hóa Vân Tông đã từng chiến đấu với yêu nhân một lần lần.
Cho nên, chủ nhân của những mộ bia, cơ hồ mỗi một cái tên, sự tích của bọn họ hắn đều có thể nói ra được.
Chậm rãi đi về phía trước, trong lòng mang theo tâm tư sung kính.
Kiếp trước, tuy rằng biết tới sự tích của những người này nhưng mà hắn cũng không có đi tới bi lâm. Nhìn mỗi một cái mộ bia đều tản mát vẻ bất khuất hắn đã biết những tổ tiên này khi còn sống, mỗi người nhất định đều là anh hùng phi phàm.
Phù Thiên đại lục có thể đổi được hòa bình tĩnh lặng như vậy, đều là do những tổ tiên này cống hiến. Nếu như không có bọn họ, chỉ sợ nhân loại còn đang bị yêu tộc chà đạp, khổ không thể tả.
Yêu nhân trời sinh tính tàn bạo. Truyền thuyết có nói, mấy vạn năm trước nhân loại dưới sự thống trị tàn khốc của bọn chúng thống khổ vô cùng, không từ ngữ nào có thể tả được!
Sau đó những thiên tài như Võ Đạo sư, Kiếm Đạo sư... ngang trời xuất thế, sáng lập ra tám đại tông môn. Lúc này mới liên thủ đánh lui yêu nhân, có được hòa bình an bình như hiện tại.
- Ồ? Nơi này không ngờ còn có trận pháp? Cửu Long Phá Thiên trận, Thất Tiên Phục Ma trận…
Chọn một phương hương, Nhiếp Vân đi vào trung tâm của bi lâm, đi một hồi đột nhiên hắn thấy trước mắt xuất hiện hơn mười đại trận.
Những trận pháp này có một ít vốn là thứ mà Hóa Vân Tông còn có, cũng một chút hắn chưa từng thấy qua.
- Ồ, những trận pháp này rất quen thuộc a…
Thiên nhãn chiếu rọi, có thể nhìn ra toàn bộ hình thái trận pháp. Với hắn mà nói, cũng không có bao nhiêu bí mật đáng nói. Chỉ là ngoại trừ những trận pháp có thể gọi tên ra còn có rất nhiều trận pháp hắn không gọi tên được. Nhưng mà chẳng biết tại sao, những trận mà hắn không gọi tên được này lại thoạt nhìn rất là quen thuộc, giống như hắn đã từng nhìn thấy ở địa phương nào đó rồi vậy.
- Tử Hoa động phủ?
Trong lòng đột nhiên khẽ động, lúc này hắn mới nhớ tới những trận pháp này trước kia hắn đã nhìn thấy ở một nơi, đó là… Tử Hoa động phủ!
Khi mới tiến vào Tử Hoa động phủ thì hắn đã phát hiện ra bên trong có chưa rất nhiều trận pháp. Lại hoàn toàn giống trận pháp bí truyền của Hóa Vân Tông. Sau đó bởi vì thời gian dài cho nên mới quên đi, không ngờ tới nơi này lại có rất nhiều trận pháp giống tới như vậy.
Chẳng lẽ Tử Hoa động phủ có quan hệ nào đó với Hóa Vân Tông?
Trong lòng đột nhiên sinh ra suy nghĩ này, bàn tay Nhiếp Vân lật một chút, lấy ra động phủ.
Ông!
Động phủ vừa mới xuất hiện thì lập tức quay tròn, giống như đã tìm được thứ thuộc về mình. Động phủ phát ra một trận thanh âm hưng phấn.
- Quả nhiên là thế.
Thấy một màn như vậy, Nhiếp Vân có ngốc cũng hiểu được, chỉ sợ Tử Hoa động phủ này có liên quan lớn lao tới Hóa Vân Tông.
- Sưu!
Âm thầm gật gật đầu, đang định thu hồi Tử Hoa động phủ thì hắn lại phát hiện ra động phủ đột nhiên chấn động, bay thẳng về phía trước.
- Ồ?
Nhìn đến động phủ phóng về phía trước, mà phương hướng chính là trung tâm bi lâm, Nhiếp Vân biết rõ nhất định thứ này đã phát hiện ra cái gì đó cho nên hắn cũng không ngăn cản, nhanh chóng đi theo nó.