Loại pho tượng này chỉ dùng khoáng thạch đặc thù điêu khắc mà thành. Có kinh nghiệm pho tượng của Kiếm Đạo sư lần trước, Nhiếp Vân biết chỉ cần vận dụng thần thâu chi khí cảm ứng, như vậy so với thiên phú Thiên nhãn còn thuận tiện hơn.
Sưu!
Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trên tượng đá, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy bên trong có một cỗ ý niệm đặc thù truyền tới, giống như muốn chấn tay hắn ra ngoài. Bất quá thứ này cũng không phải cái gọi là Võ Đạo chi khí, mà là một cỗ ý niệm bất khuất.
- Có chút khác biệt với pho tượng Kiếm Đạo sư a.
Nhìn thấy không có, Nhiếp Vân cười khổ một tiếng rồi lắc đầu.
Thiên phú Kiếm Đạo sư thiên phú đứng hàng thứ mười bảy, chỉ cần có được nó, mỗi người đều có thể sử dụng. Võ Đạo sư thì khác, đứng hàng thứ mười, cho dù có được thì cũng vô dụng. Cho nên lão tổ Võ Đạo sư không có khả năng đem Võ Đạo chi khí đặc ở chỗ này!
Dù sao có để lại cũng không có ai có thể sử dụng a.
- Quên đi, trước tiên đi vào đại điện nhìn xem bên trong có cái gì không. Có lẽ có thể tìm được những đồ mà Võ Đạo sư lão tổ đã dùng qua, lại mượn cơ hội cảm ứng Võ Đạo chi khí a.
Hiểu rõ chuyện này, Nhiếp Vân nhìn thoáng qua đại điện trước mắt, trong đầu như có điều suy nghĩ. Hắn lập tức đi theo Đạm Đài Lăng Nguyệt, đi về phía trước đi.
Binh khí mà một ít cường giả dùng, trên cơ bản đều là đồ vật trải qua rèn luyện nhiều năm. Có lẽ bên trong sẽ có thứ gì đó của Võ Đạo lão tổ. một khi vận khí tốt còn có thể cảm ứng được Võ Đạo chi khí, làm cho mình đạt được loại thiên phú siêu cường này.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải tìm được khí tức đặc thù có thể khiến đan điền diễn sinh.
- Cẩn thận!
Hai người đi về phía trước được vài bước, đi qua tượng đá thì đột nhiên Đạm Đài Lăng Nguyệt ngừng lại, Nhiếp Vân bị nàng kéo tay, thoáng cái lảo đảo.
- Làm sao vậy?
Nhiếp Vân sửng sốt, trong lời nói có chút nghi hoặc. Còn chưa hỏi xong thì đã cảm thấy mặt đất dưới chân lần nữa chớp động.
Ầm ầm!
Trước mặt hai người không xa có một tấm bia đá rất lớn chậm rãi từ dưới mặt đất trồi lên.
Tấm bia đá cao sáu bảy thước. Mặt sau là một mặt bóng loáng, có quang mang lập lòe. Từng đạo quyền ý kích động. Vừa rồi nếu như không chú ý mà cứ đi lên. Chỉ sợ sẽ bị lực lượng khổng lồ trong đó trực tiếp gạt bỏ. Cho dù là cường giả Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh hậu kỳ cũng khó có thể may mắn thoát khỏi!
- Quá nguy hiểm!
Không nghĩ tới thiên phú Thiên nhãn của mình còn không cẩn thận bằng Đạm Đài Lăng Nguyệt, sau lưng Nhiếp Vân chảy ra mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn về phía nữ nhân trước mắt, âm thầm cảm kích một phen.
Dường như nàng cũng hiểu được ý tứ của hắn cho nên mỉm cười, cũng không có nói câu gì mà tiếp tục quay đầu nhìn về phía tâm bia đá đột ngột xuất hiện trước mắt hai người.
Theo ánh mắt nàng nhìn lại, chỉ thấy bên trên tấm bia đá viết mười ba chữ to. Từng chữ khí khái, sắc bén, ý tứ sát phạt nồng đậm. Vừa đập vào mặt đã có thể cảm nhận được, dường như có thể xé nát không gian.
- Luyện thành quyền pháp mới có thể nhập điện, nếu không, giết không tha!
Tuy rằng chữ không nhiều lắm, thế nhưng lại mang theo uy nghiêm không thể phản bác. Có thể đoán được, nếu như không nghe lời cảnh cáo này mà tùy tiện đi qua, nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.
Dưới mười ba chữ to là bí quyết tu luyện.
- Võ Đạo Phá Hư quyền! Quyền pháp cấp bậc võ đạo của Hóa Vân Tông, chỉ có tông chủ mới có tư cách tu luyện? Làm sao có thể luyện thành cơ chứ?
Nhìn đến tên bộ quyền pháp này cùng với phương pháp tu luyện, Nhiếp Vân hoảng sợ không thôi.
Quyền pháp của Hóa Vân Tông giống như kiếm thuật của Kiếm Thần tông vậy, cũng chia làm bình thường, tinh anh, hạch tâm, chí tôn, vô thượng và trên vô thượng. Chẳng qua cấp độ cuối cùng này được xưng là Võ đạo.
vũ kỹ đạt tới cấp bậc võ đạo, chỉ có chưởng giáo tông môn mới có tư cách tu luyện. Hơn nữa lại giống như Vô Thượng Đại kiếm thuật, không có Võ Đạo chi khí căn bản không có khả năng luyện thành.
Càng bi phẫn hơn là, Võ Đạo sư thiên phú là đứng hàng thứ mười, được thiên địa chiếu cố, Võ Đạo chi khí không thể cho người khác mượn sử dụng. Bởi vậy bộ quyền pháp này ngoại trừ Võ Đạo sư lão tổ lúc trước sẽ không có ai có thể luyện thành đựợc.
Bảo mình luyện thành bộ quyền pháp này mới có thể đi vào đại điện, còn không bằng nói thẳng phải là Võ Đạo sư mới có thể đi vào đi a!
Nếu như có thể có khí tức thì có thể diễn sinh đan điền, biến thành Võ Đạo sư. Mà hiện tại không có khí tức đặc thù có thể làm cho Pháp quyết vô danh vận chuyển, không có Võ đạo khi khí, sao có thể biến thành Võ Đạo sư được chứ?
- Ồ?
Nhớ tới Pháp quyết vô danh, Nhiếp Vân nhịn không được câu thông tinh thần, hắn lập tức cảm thấy trong lòng run lên, dường như đang giật mình.
- Ồ? Chẳng lẽ nơi này có khí tức đặc thù có thể làm cho Pháp quyết vô danh vận chuyển?
Cảm nhận được tình huống này, trong lòng Nhiếp Vân vui vẻ. Hắn tìm thời gian dài như vậy cũng không tìm được. Nếu như nơi này có, muốn mở ra đan điền mới cũng không phải là việc khó. Khi đó nhất định thực lực còn có thể bạo tăng.
Trong lòng nghĩ vậy, hắn chậm rãi nhìn về phía Pháp quyết vô danh đang nhảy lên, vừa nhìn, sắc mặt hắn lập tức trở nên càng thêm khó coi.
Phương hướng mà nó chỉ không phải là đâu xa, chính là đại điện hùng vĩ nguy nga, không thể tiến vào trước mắt!
Thứ có thể làm cho Pháp quyết vô danh vận chuyển ở trong đại điện ày.
Khó trách tìm ở Tàng Bảo các của Hóa Vân Tông không thấy, hóa ra là ở đây!
Chỉ là… Nếu như không luyện thành bộ vũ kỹ này thì không vào được, không vào được thì không có được loại bảo bối này. Mà không có lấy được bảo bối thì không thể nào diễn sinh đan điền, cũng không thể trở thành Võ Đạo sư. Thế nhưng không trở thành Võ Đạo sư thì không thể luyện thành bộ vũ kỹ này a.
Dường như Nhiếp Vân đã tiến vào một vòng tuần hoàn chế, muốn ra không thể ra, muốn vào không vào được, buồn bực tới mức muốn hộc máu.
- Kỳ thật, không cần luyện thành bộ vũ kỹ này thì cũng có thể đi vào!
Ngay khi Nhiếp Vân đang buồn bực thì hắn nghe thấy Đạm Đài Lăng Nguyệt ở bên cạnh cười nói.
- Không luyện thành cũng có thể đi vào sao?
Nhiếp Vân sửng sốt.