Xem ra Đầu Độc sư tuy rằng bài danh không cao, chỉ đứng ở vị trí thứ chín mươi hai, nhưng mà đạt tới hình thái thứ ba cũng vô cùng đáng sợ!
Về phần Thiên Thủ sư bài danh thứ mười một, cường đại không thể nghi ngờ, đạt tới hình thái thứ ba, Nhiếp Vân mới phát hiện ra Thiên phú chi khí mà hắn có được từ chỗ Di Tĩnh vẫn chưa đạt tới loại hình thái này.
Xem ra nhiều nhất Di Hoa cũng chỉ tu luyện Thiên phú Thiên Thủ sư tới được hình thái thứ hai, vẫn chưa vượt qua được hắn.
Thiên Hành sư đạt tới hình thái thứ ba, Khinh Nhứ thân pháp mà hắn còn chưa luyện thành cũng trong nháy mắt này trở nên thông hiểu đạo lí, đạt tới cấp bậc đại thành.
Trước đó đuổi theo Vân Huyên còn cần sức bật lực lượng. Hiện tại thi triển thiên phú Thiên Hành sư, lại phối hợp với Phượng Hoàng chi dực, muốn bắt nàng tuyệt đối là chuyện đơn giản! Không có khả năng để cho nàng ta đào tẩu.
- Được rồi, đan điền diễn sinh, có được ba loại thiên phú mới, sức chiến đấu lại bạo tăng. Để xem còn có đồ vật gì, có thể tìm được Võ Đạo chi khí hay không.
Trong lòng khẽ động, Nhiếp Vân đứng lên, đang định tìm kiếm cẩn thận ở đại điện thì chợt nghe tiếng xé gió truyền tới, lúc này Đạm Đài Lăng Nguyệt đang bay tới.
- Nhiếp Vân, ngươi đi theo ta!
Nàng vốn là người trầm ổn, thế nhưng lúc này trong ánh mắt mang theo vẻ khiếp sợ, Nhiếp Vân sửng sốt không thôi.
- Làm sao vậy?
- Thi thể chưởng giáo Hóa Vân Tông, ở trong đại điện!
Đôi mi thanh tú của Đạm Đài Lăng Nguyệt nhíu lại, dường như khó có thể che dấu vẻ nghi hoặc trong, nàng nói.
- Thi thể chưởng giáo Hóa Vân Tông?
Nhiếp Vân chấn động..
Chưởng giáo Hóa Vân Tông mấy chục năm trước đã mất tích, sao thi thể lại ở chỗ này?
- Nàng... Làm sao nàng biết thi thể này là của chưởng giáo Hóa Vân?
Trong lòng khẽ động, hắn nhịn không được mà hỏi.
- Bên người hắn có Chưởng giáo ấn!
Đạm Đài Lăng Nguyệt nói.
- Chưởng giáo ấn? Chưởng giáo ấn của Hóa Vân Tông?
Hai mắt Nhiếp Vân trợn tròn.
- Đúng vậy!
Nàng gật gật đầu, nói.
- Đi qua xem!
Thấy nàng xác nhận, Nhiếp Vân biết nàng sẽ không nói dối mình. Hắn không còn hoài nghi nữa mà theo sát sau lưng nàng, rất nhanh, hai người đã bay về phía nàng nói.
- Đây là… Điện thứ tám của Tử Hoa động phủ?
Theo sát nàng, đi tới nơi trong theo như lời nàng nói. Còn chưa tiến vào thì sắc mặt Nhiếp Vân đã khẽ biến.
Phương hướng mà Đạm Đài Lăng Nguyệt đi tới không ngờ lại là điện thứ tám của Tử Hoa động phủ. Điện này vốn ở ngay trong động phủ, vẫn không có mở ra, thi thể chưởng giáo Hóa Vân Tông tại sao lại ở chỗ này?
Tử Hoa động phủ dung hợp với đại điện ở dây. Sau khi đạt tới trạng thái hoàn mỹ, toàn bộ điện phủ đều đã mở ra, vừa rồi Nhiếp Vân trực tiếp tiến vào gian đại điện cuối cùng cho nên không có xem đại điện thứ bảy và thứ tám.
Trong lòng khiếp sợ, hắn theo sát sau lưng nàng tiến vào đại sảnh.
Đại sảnh trống trải dị thường, chỉ có một cái đài. Bên trên có một cỗ thi thể khô quắt đang ngồi.
Thi thể này có chút già nua, chòm râu hoa râm, lặng lẽ ngồi tại chỗ, không có nhúc nhích, dường như đã chết rất nhiều năm.
- Ngươi xem!
Đi vài bước về phía trước, cánh tay ngọc ủa Đạm Đài Lăng Nguyệt chỉ ra.
Nhìn theo phía tay nàng chỉ, quả nhiên hắn nhìn thấy một cái ngọc ấn nhỏ bằng bàn tay ở trên mặt đất, mang theo khí tức làm cho người ta thần phục.
Tuy rằng Nhiếp Vân chưa thấy qua Chưởng giáo ấn của Hóa Vân Tông, nhưng mà hắn lại biết, đây nhất định là nó. Tuyệt đối không sai được!
Nếu như Chưởng giáo ấn ở đây, như vậy thi thể kia tất nhiên là tông chủ Hóa Vân Tông, chuyện này không thể nghi ngờ!
- Có thể trở thành tông chủ Hóa Vân Tông, thực lực ít nhất cũng phải đạt tới Phá Không cảnh, lại phối hợp với Chưởng giáo ấn. Cho dù là cường giả Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh cũng có thể chiến một trận, sao lại chết ở nơi này?
Trong đầu xuất hiện suy nghĩ này, Nhiếp Vân không có vội đi lấy Chưởng giáo ấn trên mặt đất, mà là ánh mắt nhìn vào trên thi thể.
Thiên nhãn quét qua, phát hiện ra thi thể này dường như bị nội thương rất nặng. Vô luận là kinh mạch hay là tế bào, không có một chỗ nào là tốt, dường như đã bị đánh nát toàn bộ.
Chẳng lẽ chưởng giáo Hóa Vân Tông bị người ta dùng đại thủ pháp mạnh mẽ đánh chết?
Không đúng, nếu như bị người ta đánh chết, nhiều nhất thì nội tạng, ngực phải xuất hiện loại tình huống này chứ. Không có khả năng từ trên xuống dưới không có xuất hiện một dấu vết nào.
Có thể làm cho một người xuất hiện loại tình huống này, như vậy chỉ có một loại khả năng. Đó là dùng lực lượng toàn thân chấn vỡ thân thể đối phương từ trong ra tới ngoài!
Tự sát?
Đường đường là chưởng giáo Hóa Vân Tông vì sao lại phải tự sát?
Đoán ra kết quả này, Nhiếp Vân cảm thấy bất ngờ, nghi hoặc, có cảm giác như phát điên.
- Hắn… Dường như là tự sát!
Đạm Đài Lăng Nguyệt ở bên cạnh dường như cũng nhìn thấu chuyện này cho nên nàng nhíu mày, chậm rãi nói.
- Chuyện này… Trước tiên khoan hay nói, nhìn Chưởng giáo ấn một chút!
Thấy nàng cũng có nhận định giống như mình, Nhiếp Vân quay đầu nhìn về phía Chưởng giáo ấn, lặng lẽ đem vận chuyển phòng ngự chi khí, lấy tay nắm lấy nó.
Chưởng giáo ấn cũng không định công kích, nó rơi vào bàn tay của Nhiếp Vân, tĩnh lặng dị thường.
- Nhìn xem có thể luyện hóa hay không.
Tuy rằng hắn biết muốn luyện hóa Chưởng giáo ấn thì phải được mọi người trong tông môn tán thành. Thế nhưng Nhiếp Vân vẫn mang theo sự chờ đợi, tinh thần lực chậm rãi lan tràn qua.
Ông!
Tinh thần lực vừa mới thẩm thấu tới trước mặt ngọc ấn thì Nhiếp Vân đã cảm thấy đầu mình chấn động, bị một cỗ ý niệm ngăn cản.
- Chuyện này... Không có khả năng a! Sao ngọc ấn này lại còn có chủ nhân cơ chứ?
Điều làm cho Nhiếp Vân giật mình nhất cũng không phải là Chưởng giáo ấn công kích, mà là cái ngọc ấn này còn có chủ nhân!
Chủ nhân của Chưởng giáo ấn đương nhiên phải là chưởng giáo. Thế nhưng vị chưởng giáo này không phải đã chết rồi hay sao? Sao lại còn có chủ nhân cơ chứ?
Nhiếp Vân cảm thấy đầu óc quay cuồng.