Biết được chuyện này, Nhiếp Vân cười khổ rồi lắc đầu.
Kiếp này khi vừa nhìn thấy Thiên Huyễn thì hắn từng nói nhất định sẽ trộm Chưởng giáo ấn của Di Hoa đưa tới cho hắn. Lúc ấy hắn còn tưởng rằng là lời vui đùa, không ngờ tới đối phương lại làm thật.
Đương nhiên, hắn cùng từng đáp ứng với đối phương, sẽ giáo huấn Vân Huyên một chút, chuyện này cũng đã hoàn thành.
Đây mới là huynh đệ, hứa hẹn giữa huynh đệ với nhau, không sợ chuyện khó khăn đều sẽ hoàn thành, tuyệt không nuốt lời!
- Ngươi không sao chứ!
Thấy Nhiếp Vân dường như đang nhớ tới cái gì đó mà đứng yên tại chỗ, trên mặt hiện lên nụ cười nhẹ nhàng, Đạm Đài Lăng Nguyệt hỏi.
- Không có việc gì, ta đang định tu luyện Võ Đạo Phá Hư quyền một chút, nàng tiếp tục đi dạo xem. Nhìn xem có thứ gì có thể giúp nàng tăng thực lực hay không!
Dứt bỏ suy nghĩ trong đầu, Nhiếp Vân nở nụ cười một tiếng.
- Được.
Đạm Đài Lăng Nguyệt gật gật đầu, xoay người bước đi.
Tính cách của nàng chính là như vậy, đối với bất cứ chuyện gì cũng không quan tâm, nhưng mà phàm là người tổn thương tới Nhiếp Vân thì, nàng tuyệt đối sẽ là người thứ nhất đứng ra chiến đấu với hắn.
Mọi chuyện không quan tâm, nhưng mà trong lòng chỉ có một mình hắn, so với sinh mạng của bản thân còn quan trọng hơn.
Đạm Đài Lăng Nguyệt rời đi, thân thể Nhiếp Vân nhoáng một cái đã đi ra Tử Hoa động phủ, một lần nữa đi tới trước tấm bia bên ngoài đại điện.
Trước đó bởi vì không có thiên phú Võ Đạo sư cho nên vẫn chưa cẩn thận quan sát kỹ bộ quyền pháp này. Hiện tại đã thành công có được loại thiên phú này, cũng nên học tập một chút.
Võ Đạo Phá Hư quyền bác đại tinh thâm, là tuyệt chiêu mà Võ Đạo sư Hạ Dương dùng cả đời nghiên cứu, giống như Kim Cương Lưu Ly thể, Cửu Chuyển Niết Bàn công vậy, đều là công pháp tuyệt thế. Cho dù có được thiên phú Võ Đạo sư, nếu như không hiểu rõ thì cũng khó có thể tu luyện được.
- Tu luyện!
Khẽ quát một tiếng, cẩn thận nhìn về phía văn tự trên bia đá, Nhiếp Vân chậm rãi rơi vào im lặng, tu luyện.
- Sưu!
Trên bầu trời màu xanh có một đạo quang mang lóe lên, một lão giả có chòm râu màu trắng đột nhiên hiện ra ở bên ngoài Thiên Ngoại thiên.
- Đáng giận!
Nhìn thấy bên ngoài trận pháp Thiên Ngoại thiên là một mảnh hỗn độn, không gian cũng xuất hiện một cái khe cực lớn, sắc mặt lão giả trầm thấp, khó coi tới cực điểm.
- Ha ha, Đông lão nhân, ngươi cũng tới rồi sao?
Lão giả vừa mới tới đây thì chợt nghe một đạo thanh âm vang vọng, lập tức lại có một đạo quang mang lóe lên, một lão giả khác cũng xuất hiện.
Cũng là một lão giả, tay cầm một hồ lô rượu, giống như tửu quỷ. Bất quá, hoàn toàn không giống lão tửu quỷ mà Nhiếp Vân gặp được ở Thiên Diệp thành, vô luận là dung mạo hay là khí tức linh hồn, đều không có chỗ nào giống nhau.
- Hai người các ngươi tới rất nhanh a!
Lại có một đạo thanh âm vang lên, có một bóng người bay tới, người mặc trường bào, cái mũ cao cao, làm cho cả người có vẻ nho nhã.
- Tông môn xảy ra chuyện lớn như vậy làm sao có thể thiếu mấy lão gia hỏa như chúng ta được chứ?
Bóng người kia vừa mới xuất hiện thì phía sau lại có một lão giả khác xuất hiện.
- Chúng ta cũng đã tới đây, có lẽ sẽ không có phiền toái không cần thiết a?
Nhìn thấy trong thời gian ngắn như vậy lại có nhiều người đến đây như vậy, người gọi là Đông lão nhân trước đó nhướng mày nói.
- Yên tâm đi, Hạ Tuyền lão tổ đã khôi phục tới thời kỳ toàn thịnh, đã chế trụ tất cả mọi người, yêu nhân cũng không dám động thủ. Chỉ là lại bị chuyện kia nên chậm trễ một chút, chỉ sợ một lát sau mới tới được!
Lão giả có cái mũ cao như đại nho nói.
- Hừ, vì chuyện kia cho nên bế quan đột phá, đã lâu không xuất hiện ở trong tông môn. Không nghĩ tới tiểu nhân vật ngày đó đã đứng lên. Bọn chúng tưởng rằng Hóa Vân Tông chúng ta dễ ức hiếp hay sao?
Lão giả cầm bầu rượu lên tiếng,vẻ mặt trầm xuống.
- Đúng vậy a, bọn chúng coi chúng ta dễ bắt nạt hay sao? Lần này không cho bọn hắn một chút giáo huấn thì bọn chúng lại cho rằng Hóa Vân Tông chúng ta là quả hồng mềm!
- Tuy rằng chỉ còn bộ xương già, thế nhưng một khi có kẻ dám gây bất lợi đối với Hóa Vân Tông chúng ta, ta là người thứ nhất đứng ra, không tha cho hắn
-
Bốn lão giả, xuyên qua không gian nhìn vào bên trong, trong ánh mắt hiện lên vẻ kiên nghị và tàn nhẫn.
- Được rồi, mọi người đừng lỗ mãng, nếu như đại khai sát giới nhất định sẽ trúng kế của đám yêu nhân. Một khi như vậy, toàn bộ trả giá của các tiền bối ngàn vạn năm vào Phù Thiên đại lục đều bị uổng phí!
Đông lão nhân nhíu mày, chậm rãi nói:
- Ý kiến của ta là trước tiên chúng ta không vội động thủ, nói với bọn chúng một chút. Nếu như không đàm phán được, như vậy lại nói sau!
- Được, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi!
Ba lão giả khác tuy rằng trong mắt mang theo vẻ không cam lòng, nhưng mà bọn hắn cũng biết người này nói đúng. Cái gì không thể, cái gì có thể. Bọn hắn đồng thời bất đắc dĩ lắc đầu.
- Đi thôi!
Sau khi thương nghị, bốn lão giả đồng thời sưu một tiếng, chạy về phía Thiên Ngoại thiên, trong chớp mắt đã biến mất tại chỗ.
Trong Thiên Ngoại thiên, trước Lăng Tiêu đỉnh.
- Giết!
Một tiếng gầm phá tan mây xanh, đệ tử tám đại tông môn cùng hợp lại một chỗ mang theo sát ý vô cùng vô tận cùng chém giết với đệ tử Hóa Vân tông.
Máu tươi bắn tung toé, người vốn là thiên chi kiêu tử, cả đám đầu rơi xuống đất, mất đi khí tức sinh mệnh.
- Linh khí thật nồng đậm, không hổ là Thiên Ngoại thiên, các huynh đệ, giết người Hóa Vân tông thì nơi này là của chúng ta!
- Động thủ a, trên người chúng rất là giàu có, tùy tiện giết chết một người cũng có thể có được không ít tài phú.
Di Thần Tông, Thanh Vân tông, Tiên Võ tông, Tử Đàn Tông, Tĩnh Thiên tông, Vân Tiêu Tông, Linh Lung tiên tông, Kiếm Thần tông tám đại tông môn nhảy vào Thiên Ngoại thiên, giống như điên cuồng thu hoạch sinh mạng. Điên cuồng đồ sát, vô số đệ tử Hóa Vân tông vì bảo vệ tông môn mà thân tử đạo tiêu.
- Di Hoa, lần này chúng ta cùng tới Hóa Vân tông là vĩ đàm phán, ngươi trực tiếp giết vào như vậy không tốt lắm a!
- Như vậy sẽ chỉ làm cho lực lượng Nhân tộc chúng ta rớt xuống, một khi bị Yêu tộc cắn trả, phiền toái sẽ lớn hơn!
- Tuy rằng ngươi là Tổng minh chủ liên minh lần này của tám tông môn, nhưng mà cũng không thể tùy ý làm bậy. Hóa Vân tông có nội tình thâm hậu, dù là hiện tại đã bị rớt xuống ngàn trượng, nhưng mà nếu như ép bọn họ, như vậy chúng ta cũng tốn sức!