Móa! Đáng giận a!
Nhớ tới mình bị cắm sừng, lại nghĩ tới ngay cả muội muội cũng bị đối phương thu lấy. Di Hoa không nhịn được mà ngực cảm thấy đau đớn. Thậm chí còn cảm thấy mê muội, thiếu chút nữa đã lần nữa từ trên không trung rớt xuống.
- Không có khả năng a!
Hoắc Dĩnh còn chưa nói hết lời thì Dịch Thanh đã lên tiếng trước. Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào nữ tử trước mắt, dường như muốn nhìn xem rốt cuộc nàng có điểm nào có thể hấp dẫn được Nhiếp Vân.
Khi nàng ở chung với Nhiếp Vân, đã từng xảy ra cục diện trần truồng khó xử, thiếu niên này cũng chưa từng có hành động quá phận nào. Nàng không tin nữ nhân trước mắt này lại có mị lực lớn hơn nàng nhiều như vậy, có thể làm cho Nhiếp Vân chủ động cởi y phục của nàng ta. Hơn nữa còn hai tháng không để cho nàng ta mặc y phục!
Nhưng mà không tin cũng không được, yêu sủng Tiểu Phong của Nhiếp Vân, ngay cả chuyện này Hoắc Dĩnh cũng không biết, nàng cũng bởi vì có thời gian dài ở chung với hắn cho nên mới biết được a. Nếu như tiểu nữu trước mắt này nói dối, tuyệt đối không thể nói ra cái tên Tiểu Phong được.
- Hừ! Không có khả năng sao? Nam nhân thích gì sao các ngươi biết rõ được chứ?
Thấy ánh mắt nghi hoặc và ngữ khí của hai người, Di Tĩnh chống nạnh, đem hai ngọn núi tròn vo và ngạo nghễ, cũng với đường cong hoàn mỹ thể hiện ra, vẻ mặt đắc ý vô cùng.
Tuy rằng dáng người của nhị nữ trước mắt không kém nhiều so với nàng. Nhưng mà hai người thân là tiên tử của Linh Lung tiên tông, mặc y phục kín đáo, che dấu hình thái hoàng mỹ lại. Mà nàng thì lại mặc áo da bó sát người, đường cong hiện lên, ưu thế hết sức rõ ràng.
- Không biết xấu hổ!
- Đúng là huynh nào thì muội đó, vô sỉ!
Nhìn thấy động tác và bộ dáng của Di Tĩnh, nhị nữ tức giận đến mức run rẩy, đồng thời cũng giận giữ đối với Nhiếp Vân.
Nếu như ngươi thực cần nữ nhân như vậy thì có chúng ta đây a. Hai người chúng ta chẳng lẽ còn không bằng nữ nhân này sao? Tiểu bá vương, không nói tính cách kém, lại là muội muội của cừu nhân, rốt cuộc ngươi đang nghĩ thế nào vậy?
Hai đại Thánh nữ Linh Lung tiên tông chúng ta băng thanh ngọc khiết, không phải mạnh hơn nàng nhiều sao? Chẳng lẽ hắn ưa thích người nóng bỏng hơn một chút?
Di Hoa cảm thấy như sấm sét vang vọng bên tai, sắp phát điên. Huynh nào muội ấy. trời xanh a, thanh danh của ta dường như cũng không xấu, cũng không có thường gian dâm cướp bóc a!
Chỉ là hiện tại hắn cũng không biết giải thích thế nào. Càng giải thích sẽ càng mất mặt. Vì vậy hắn dứt khoát giả vờ không biết Di Tĩnh, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Muội làm mất mặt đừng có kéo theo ta được không...
- Hai tháng không mặc y phục, ha ha... Nếu như ta đoán không sai, có lẽ lúc đó Nhiếp Vân đang tu luyện, hai tháng này không có nhìn ngươi lấy một cái a!
Ngay khi hai người đang phiền muội tới cực điểm thì cách đó không xa có một đạo thanh âm trào phúng vang lên, lập tức có hai nữ nhân lớn lên giống nhau như đúc đi tới.
Hai người kia có dung mạo giống nhau, cũng xinh đẹp tới cực điểm, không kém hơn ba người. Người đi đầu cũng không biết là tỷ tỷ hay là muội muội, lời nói sắc bén mang theo vẻ châm chọc, ánh mắt ngả ngớn, nhìn về phía Di Tĩnh mang theo nụ cười nghiền ngẫm.
- Ngươi... Nói bậy! Hắn... Không có tu luyện, mỗi ngày đều ở một chỗ với ta!
Nghe nàng nói như thế, sắc mặt Di Tĩnh đỏ lên, ngay cả lời nói phản bác cũng có chút không thuận, ngữ khí nhỏ hơn rất nhiều.
Lời nói vừa rồi của nàng, đối với hai nữ nhân đơn thuần như Dịch Thanh, Hoắc Dĩnh mà nói, có thể làm cho bọn họ mất đi phán đoán. Nhưng mà hai nữ nhân đột nhiên xuất hiện này, tỉnh táo tới cực điểm, không phải dễ lừa gạt như vậy, liếc mắt đã nhận ra chỗ hiểm.
- Nói bậy? Ha ha, tính cách của Nhiếp Vân chúng ta sao không biết cơ chứ? Cho dù hắn có thích một con heo thì cũng sẽ không thích loại người như ngươi, nữ nhân không biết liêm sỉ, Khuynh Thành muội muội, muội nói xem có đúng hay không!
Nữ nhân đi đầu nói đến đây đột nhiên quay đầu nhìn về một phía. Mọi người theo ánh mắt của nàng nhìn lại, quả nhiên lại thấy có hai nữ nhân đi tới.
Hai nữ nhân này đều mặc y phục màu trắng, dung mạo không thua đám người Hoắc Dĩnh, đều là tuyệt thế mỹ nữ ngàn dặm mới tìm được một người.
- Thích một con heo...
Nghe thấy nàng nói vậy, sắc mặt nữ tử gọi là Khuynh Thành kia đỏ lên, lắc đầu nói:
- Hắn đã có người yêu mến, nhưng mà không phải là ngươi!
- Các ngươi là ai?
Không nghĩ tới đột nhiên xuất hiện nhiên nữ tử xinh đẹp như vậy, Di Tĩnh cảm nhận được nguy cơ nồng đậm, hai hàng lông mi nhảy dựng lên, nhịn không được hỏi.
- Chúng ta là ai? Ha ha, hai tỷ muội chúng ta là quan môn đệ tử của Vô Thượng trưởng lão Tử Lăng của Tử Đàn Tông, ta là Mộ Thanh, muội muội ta là Mộ Hà. Vị này là Lạc Khuynh Thành, là quan môn đệ tử của Tĩnh Phàm Vô Thượng trưởng lão Tĩnh Thiên tông, vị này là Bách Hoa Tu, từng là sư phụ của Lạc Khuynh Thành, hiện tại cũng là đệ tử của Tĩnh Thiên tông tông chủ Tĩnh An!
Mỹ nữ đi đầu cười nói.
Mấy người kia chính là đám người Mộ Thanh, Mộ Hà, Bách Hoa Tu vaf Lạc Khuynh Thành.
Mấy nàng vừa tới Phù Thiên đại lục đã tách ra với Nhiếp Vân, lúc này tất cả đều có kỳ ngộ, bái nhập vào làm môn hạ của danh sư.
Ở loại địa phương ngay cả Tạo Hóa chi khí cũng không có như Khí Hải đại lục mà các nàng cũng có thể tu luyện tới trình độ đỉnh tiêm. Thiên phú mấy người không cần phải nói. Cho nên vừa mới tiến vào đại tông môn thì lập tức dẫn tới cường giả chú ý. Dưới một lượng lớn tài nguyên cung ứng, tu vi cũng liên tiếp kéo lên. Nếu như Nhiếp Vân ở đây tuyệt đối sẽ kinh ngạc phát hiện ra. Bốn người này cũng đã đạt tới Nạp Hư cảnh, tốc đọ tiến bộ cực nhanh, quả thực là rợn cả người.
Lần này tám tông môn tề tụ trên Lăng Tiêu đỉnh, làm đệ tử đắc ý của các tông chủ, trưởng lão cho nên các nàng cũng phải đi theo.
Bản thân chúng nữ đã nhận ra nhau, nhiều ngày không gặp, ở một nơi xa lạ lại gặp lại nhau. Khi đang tâm tình thì đột nhiên nghe thấy có người nói tới Nhiếp Vân, lúc này các nàng mới nhịn không được mà đi tới.