- Nhiếp Vân?
Di Tĩnh ở sau lưng Di Hoa vốn là muốn nhìn ca ca đại triển thần uy, sắc mặt biến hóa, ánh mắt lộ ra một tia lo lắng.
Ca ca chống lại hắn, ngày hôm nay rốt cuộc đã tới...
Dịch Thanh thì xiết chặt nắm đấm, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy.
Hiện tại nàng rốt cuộc biết, vì sao Hoắc Dĩnh giết đến một nửa đột nhiên dừng tay, nguyên lai không phải là Trị Liệu tông chủ tổn thương gì, mà bởi vì hắn là Nhiếp Vân.
Đối với mọi người khiếp sợ, đệ tử Hóa Vân tông thì nguyên một đám hai mặt nhìn nhau, vốn là kiêu ngạo, đều hóa thành hư ảo.
Nguyên lai ngăn cơn sóng dữ cũng không phải đệ tử của Hóa Vân tông, mà là Kiếm Thần tông tông chủ, đường đường truyền nhân của Võ Đạo sư, lại để cho một ngoại nhân cứu, tất cả đều cảm thấy mất mặt đến cực điểm.
Chiến Thần truyền nhân, đã là một phần kiêu ngạo vinh dự, cũng là trách nhiệm nặng trịch, để cho lịch đại đệ tử của Hóa Vân tông phấn đấu, sở dĩ Nhiếp Vân dùng tên giả Vân Phong xuất chiến, đúng là cân nhắc vấn đề này, bây giờ nhìn thấy mọi người sau lưng thoáng một phát ảm đạm xuống, lập tức hiểu được, đột nhiên quay người ôm quyền, thanh âm sáng sủa.
- Ta là Kiếm Thần tông tông chủ không sai, nhưng trước khi ta thành thân phận này thì sao? Không sai, ta đúng là đệ tử Hóa Vân tông, sư phụ ta là Bắc trưởng lão Chư Cát Thanh Vân, vô luận tu vi hay thuật luyện đan, đều là lão nhân gia dạy, thử hỏi thoáng một phát, trở lại tông môn của mình báo ân, có cái gì phải sợ người cười nhạo?
Nhiếp Vân đi về phía trước hai bước, đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt Bắc trưởng lão Chư Cát Thanh Vân, trùng trùng điệp điệp dập đầu.
- Đồ nhi Nhiếp Vân bái kiến sư phụ, sư phụ không cho đệ tử tùy tiện hiển lộ thân phận, hôm nay là vạn bất đắc dĩ biểu lộ thân phận, kính xin sư phụ thứ lỗi!
- Cái này...
Bắc trưởng lão có chút ngớ người rồi, cảm giác mình có phải bị chứng mất trí nhớ hay không, còn không biết nói cái gì, chợt nghe bên tai truyền đến một thanh âm.
- Tỷ tỷ của ta Nhiếp Tiểu Phượng là đệ tử của Bắc trưởng lão, ta liền mạo muội thừa nhận là đệ tử ngài, xin hãy tha lỗi!
- Cảm ơn!
Nghe nói như thế, Bắc trưởng lão bừng tỉnh đại ngộ, trong mắt tràn đầy cảm kích.
Nhiếp Vân này làm như vậy, là vì ủng hộ sĩ khí của đệ tử Hóa Vân tông, duy trì nghiêm cùng kiêu ngạo của Võ Đạo tôn sư, mình còn có cái gì có thể trách tội? Lại nói có một hảo đồ đệ như vậy, trên mặt sư phụ cũng rạng rỡ không ít, bất luận từ nơi nào nói, đều là mình chiếm tiện nghi!
Quay đầu nhìn lại phía sau, quả nhiên thấy đệ tử Hóa Vân tông nguyên bản có chút uể oải, trong mắt lần nữa bốc cháy lên kích tình.
Bọn hắn bảo vệ tông môn, bọn hắn nguyện ý vì mục tiêu này phấn đấu, cố gắng vì vinh dự, cũng không sự hao tổn, ngược lại càng thêm huy hoàng, càng thêm sáng lạn!
Không sai, tu vi của Nhiếp Vân không phải lăng không mà đến, trước khi hắn trở thành tông chủ thì sao? Khẳng định có cao nhân bồi dưỡng, mà cao nhân này, là Hóa Vân tông!
Vốn là bởi vì tám đại tông môn vây công Lăng Tiêu đỉnh, tứ đại trưởng lão thua trận mà bị ảnh hưởng mặt trái, lập tức tan thành mây khói, ngược lại càng thêm kích động cùng lửa nóng.
Sư phụ đánh không lại, đệ tử chiến đấu, trò giỏi hơn thầy mà thắng vu lam, đại biểu cho Hóa Vân tông sẽ càng ngày càng hưng thịnh, mà không phải rách nát!
Khó trách Nhiếp Vân mở miệng liền muốn khiêu chiến Di Hoa, Vân Huyên, Tử Hinh, Vân Dương, nguyên lai là báo nhất tiễn chi thù cho sư phụ, chính danh cho Hóa Vân tông!
Minh bạch những cái này, toàn bộ Hóa Vân tông lửa nóng như triều dâng.
- Bắc trưởng lão ngươi giấu diếm thật sâu...
- Thu một đệ tử tốt như vậy, lại đi giấu diếm...
- Ngay cả ta cũng không thể không bội phục ngươi rồi...
Tam đại trưởng lão còn lại thấy Nhiếp Vân không chút do dự quỳ xuống, trong ánh mắt lóe ra tôn kính không giống giả bộ, đồng thời cười nói, tuy nụ cười của bọn hắn hiền lành, lại làm cho Bắc trưởng lão vô cùng xấu hổ, đồng thời đáy lòng bay lên khát vọng cùng yêu cầu xa vời...
Nếu như... Nhiếp Vân này thực là đệ tử của mình thì tốt rồi...
- Sư phụ!
Kiếp trước, Nhiếp Vân bằng vào ba đan điền có thể ở trong vòng ba trăm năm ngắn ngủn đạt tới Huyệt Khiếu cảnh đỉnh phong, có hai người trợ giúp hắn rất lớn, một là Thiên Huyễn, một cái khác là Bắc trưởng lão Chư Cát Thanh Vân!
Đối với ân sư kiếp trước tận tâm dạy bảo mình, thậm chí không tiếc hao tổn tu vi giúp mình tăng lên, Nhiếp Vân luôn mang theo tôn kính.
Người có thể hung ác, có thể phạm sai lầm, có thể làm việc tàn nhẫn, nhưng tuyệt không thể quên bản tâm!
Ân tình như núi, luôn để trong tim.
Tích thủy chi ân, suối tuôn tương báo, nếu như không biết cảm ơn, không biết báo ân, cùng súc sinh có cái gì khác nhau?
Cho dù Chư Cát Thanh Vân là sư phụ kiếp trước, nhưng nếu không có ân dạy bảo của hắn, mặc dù kiếp này có được vô danh pháp quyết, cũng không có khả năng nhanh như vậy đạt đến loại cảnh giới trước mắt này!
Chính bởi vì như thế, Nhiếp Vân quỳ xuống, không chút do dự cùng chần chờ, lần nữa nhìn thấy ân sư, có thể gọi hắn một tiếng sư phụ, trong nội tâm đầy cõi lòng hạnh phúc.
Hóa Vân tông Vô Thượng trưởng lão thu đệ tử, gần đây có quy định, trước khi không có đạt tới cảnh giới nhất định, cơ bản không thừa nhận, đợi thực lực đạt tới phù hợp lại công bố, nguyên nhân chính là quy định này, nên cao tầng tông môn thấy vậy cũng không có bất kỳ hoài nghi.
- Ngươi...
Thấy Nhiếp Vân trực tiếp quỳ gối ở trước mặt Bắc trưởng lão, thừa nhận là đồ đệ của hắn, Vân Huyên tức giận đến toàn thân run lên, thẳng đến lúc này nàng mới xác nhận, thiếu niên này là đệ tử của Hóa Vân tông Vô Thượng trưởng lão!
Lúc trước vẫn cho rằng hắn là đệ tử của Nam trưởng lão, về sau Nam trưởng lão xuất hiện cùng Thiên Diệp thành nhìn thấy hoàn toàn bất đồng, loại ý nghĩ này liền phai nhạt, cảm thấy đối phương đang khoác lác, không nghĩ tới lại là đệ tử của Bắc trưởng lão!
Bắc trưởng lão ở trong Hóa Vân tông tứ đại Vô Thượng trưởng lão, thực lực không tính mạnh nhất, nhưng thân là đại lục đệ nhất Luyện Đan Sư, có được lực hiệu triệu rất mạnh, ngay cả Kiếm Thần tông Tư Duẫn lão tổ, cùng hắn cũng là hảo hữu chí giao.