Dù sao hiện tại Hóa Vân tông đã là thời buổi rối loạn, liên minh với Kiếm Thần tông tổng mạnh hơn đối địch nhiều, chỉ cần chư vị trưởng lão không ngốc, thì sẽ không làm ra quyết định não tàn.
Chính bởi vì biết rõ điểm ấy, hắn mới dám đại náo Chấp Pháp đường, nếu không, mặc dù bị đại ủy khuất, cũng sẽ không lỗ mãng như thế.
Hết thảy đều ở trong tính toán, là người của hai thế giới, kiếp trước ở Hóa Vân tông cũng hơn 100 năm, nắm chắc đại thế vô cùng chuẩn, tuyệt sẽ không phạm sai lầm.
Không thèm nghĩ Hóa Vân tông rung chuyển nữa, lúc này Nhiếp Vân đang cùng Đạm Đài Lăng Nguyệt đi ở trên đường núi.
Đường núi thoạt nhìn đơn giản, trên thực tế nguy cơ tứ phía, Đại Giác Tuệ Tự này không biết đến cùng có được tăng lữ cấp bậc gì, trên đường đi không ngừng vang vọng Phạm Âm, những Phạm Âm này giảng thuật đại đạo chí lý, để cho người không tự chủ được trầm mê trong đó, một khi triệt để trầm mê, chẳng khác nào bị tẩy não, biến thành tín đồ trung thực của Phật môn.
Nhiều lần, Nhiếp Vân đều thiếu chút nữa cầm giữ không được, may mắn thiên phú Phòng Ngự sư tự chủ vận chuyển, mới khiến cho hắn tỉnh táo lại, nếu không thật muốn đắm chìm trong đó, sẽ mất đi đạo của mình, kiên trì của mình, triệt để trầm luân.
Từng tu luyện giả đều có kiên trì của mình, Nhiếp Vân kiên trì là để cho tất cả thân nhân bình an, vì thế không ngừng tu luyện, một khi trầm mê Phật môn, triệt để thuần phục Phật tổ, chẳng khác nào mất đi bản tâm, mất đi mộng tưởng lúc ban đầu, thì làm sao có thể thành tựu đại đạo?
Cho nên, mặc dù cái thông đạo này không có bất luận khôi lỗi gì công kích, cũng không có bất kỳ Yêu thú, nhưng lại là con đường nguy hiểm nhất mà Nhiếp Vân trải qua.
- Phật môn quả nhiên lợi hại, nếu như ta không phải tu luyện ma công, thời khắc mấu chốt tới chống lại, cho dù có thiên phú Phòng Ngự sư, cũng khẳng định ngăn cản không nổi...
Trong nội tâm rùng mình, sắc mặt của Nhiếp Vân ngưng trọng.
Ngoại trừ thiên phú Phòng Ngự sư, mấu chốt là vì hắn tu luyện ma công, bởi vì ma công cùng Phật công đối lập lẫn nhau, mới khiến cho hắn ở thời khắc mấu chốt tỉnh táo lại, rõ ràng nhận rõ đạo thuộc về mình.
Xì xì xì xì...
Nhận rõ con đường tu luyện, Nhiếp Vân cảm thấy linh hồn càng thêm tinh khiết, đối với con đường tu luyện phía trước, cũng càng thêm rõ ràng.
Loại cảm giác này tích tụ, để cho linh hồn của hắn càng ngày càng tinh khiết, càng ngày càng thông thấu, rốt cục ở ngày thứ ba, trong đầu nổ vang, như trứng gà nghiền nát, lực lượng linh hồn lần nữa gia tăng, từ tiểu cấp thứ ba của Linh cấp đỉnh phong, đạt tới cấp bậc thứ tư.
Tuy pháp lực không có tăng trưởng, nhưng bằng vào linh hồn tấn cấp, như trước để cho thực lực của hắn lần nữa có tiến bộ, lúc này pháp lực phối hợp linh hồn cường đại, mặc dù gặp lại Phá Không Cảnh sơ kỳ phong tỏa không gian, cũng không bị động như trước, thậm chí có thể đánh chết đối phương.
Linh hồn tấn cấp, tốc độ tiến lên nhanh hơn rất nhiều, nửa ngày sau liền đến trước mặt Đại Giác Tuệ Tự, thời điểm ở dưới núi, Nhiếp Vân cho rằng một buổi là có thể đi đến, làm sao cũng không thể tưởng được, rõ ràng đi suốt ba ngày rưỡi!
Bất quá, hơn ba ngày thời gian, lại để cho linh hồn của hắn đạt được tấn cấp, cũng coi như một phần gặt hái.
Đi tới trước Đại Giác Tuệ Tự, giương mắt nhìn đi, chỉ thấy đó là một ngôi chùa bảo tồn cực kỳ nguyên vẹn, còn không có tiến vào, liền cảm thấy một cổ khí tức Phật môn hùng vĩ đập vào mặt, so sánh với nó, từ trong tay Hồ Khuê lấy được Phật cốt Xá Lợi cùng tràng hạt, hoàn toàn không phải một cấp bậc.
Thật không biết Đạm Đài Lăng Nguyệt từ nơi nào tìm được phương pháp tiến vào Phật môn bảo tàng này, thật đúng là một kỳ ngộ to lớn.
Dù sao ít nhất kiếp trước, không có nghe nàng nói qua.
Trước Đại Giác Tuệ Tự là một thềm đá, bóng loáng chỉnh tề, tuy không biết đã qua bao nhiêu vạn năm, nhưng phía trên lại không có một tia bụi đất, cực kỳ sạch sẽ.
Xem ra mặc dù chủ nhân của ngôi chùa này sớm bị bánh xe lịch sử chôn vùi, như trước để cho Tín Ngưỡng trong lòng hắn duy trì trần thế bất nhiễm.
Đạm Đài Lăng Nguyệt cùng Nhiếp Vân liếc mắt nhìn nhau, đồng thời đạp vào bậc thang.
Đông! Đông! Đông!
Vừa đi lên bậc thang, chợt nghe mấy tiếng chuông liên tục.
Tiếng chuông cực lớn, sóng âm nhộn nhạo, quấy đến không gian chung quanh uyển như sóng nước.
Sưu sưu sưu sưu!
Tiếng chuông chấm dứt, bốn tăng nhân áo trắng đột ngột xuất hiện ở trước mặt hai người, chặn đường tiến lên, bốn người này giống như tăng nhân thanh y trước kia, đều là khôi lỗi, nhưng giơ tay nhấc chân lộ ra thực lực còn mạnh hơn tăng nhân thanh y.
- Nhiều như vậy?
Thấy thoáng một phát toát ra bốn cái, Nhiếp Vân âm thầm kêu khổ, trước kia một tăng nhân thanh y liền để cho hắn chật vật không chịu nổi, bốn cái... Chẳng lẽ muốn hắn chết ở chỗ này?
- Giống như vừa rồi, ta phụ trách hai cái, ngươi phụ trách hai cái!
Sắc mặt của Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng có chút ngưng trọng.
- Ân!
Biết rõ tăng nhân khôi lỗi cường đại, Nhiếp Vân không dám chủ quan, cổ tay khẽ đảo, Kiếm Thần chi kiếm xuất hiện, bàn chân đạp mạnh, đột nhiên lao về phía trước.
- Phật môn thanh tĩnh, kính xin chớ động binh đao...
Còn chưa tới trước mặt khôi lỗi áo bào trắng, chợt nghe một thanh âm sáng sủa vang lên, nói chuyện đúng là khôi lỗi bên trái nhất, khôi lỗi này chắp tay trước ngực, vẻ mặt thành kính, tựa hồ không có tâm tư chiến đấu.
- Chớ động binh đao?
Thấy đối phương không có ý tứ động thủ, trong nội tâm Nhiếp Vân vui vẻ, ngừng lại.
Có thể không động thủ tốt nhất là không động thủ, cho dù thực lực tăng lên một ít, nhưng muốn thuận lợi đả bại hai khôi lỗi này, cũng không phải chuyện dễ dàng.
- Cẩn thận!
Thu Kiếm Thần chi kiếm vào nạp vật đan điền, đang muốn nói chuyện với đối phương, chợt nghe thanh âm lo lắng của Đạm Đài Lăng Nguyệt vang lên, Nhiếp Vân liền chứng kiến một bàn tay đột ngột xuất hiện ở trước mặt, vô tung vô ảnh, đã tới trước ngực.
- Đáng giận!
Không nghĩ đến tăng nhân áo trắng này gian trá như thế, ngoài miệng nói chớ động binh đao, lại thừa cơ đánh lén, Nhiếp Vân tức giận đến hét lên một tiếng, tình cảnh nguy cấp, không kịp làm ra chống cự, chỉ cho Phòng Ngự chi khí vận chuyển, chặn ở vị trí trước ngực, bành… bị đánh bay ra ngoài.