Chứng kiến hết thảy, Nhiếp Vân không cần nghĩ cũng đoán được đại khái, sắc mặt âm trầm.
Mặc kệ đánh chết Tiêu Lăng, Cát Hoan hay đại náo Chấp Pháp đường, đều là mình làm, không liên quan gì đến Phong Vân Minh, Hóa Vân tông đường đường Phù Thiên đại lục đệ nhất tông môn, nếu như bởi vì chuyện này giận chó đánh mèo đệ tử hạch tâm khác, cũng quá không có đúng mực đi.
Chính bởi vì biết rõ điểm ấy, Nhiếp Vân mới an tâm ly khai, không lo lắng đám người Trúc Âm sẽ bị trách cứ, không nghĩ tới hết thảy không giống như hắn suy tính, nhìn tràng cành trước mắt, nhất định là có người qua quấy rối, thậm chí còn xảy ra chiến đấu quy mô không nhỏ!
Ở Hóa Vân tông phát sinh chiến đấu, ngoại trừ đệ tử Chấp Pháp đường, còn ai vào đây?
- Ân? Ở đằng kia!
Con mắt nheo lại, đột nhiên nhìn về phía một phương hướng.
Phương hướng này, có pháp lực nồng đậm phóng lên trời, tựa hồ có người ra tay, đúng là đại điện nghị sự cao lớn nhất của Phong Vân Minh.
Ngọn núi của Nhiếp Vân là tổng bộ của Phong Vân Minh, tu kiến rất nhiều cung điện, nghị sự điện, luyện võ điện, tu luyện điện... Cái gì cần có đều có!
Nghị sự điện đúng là địa phương trọng yếu nhất của Phong Vân Minh.
- Muốn chết!
Hô nhỏ một tiếng, ánh mắt Nhiếp Vân nheo lại, bay về phía nghị sự điện.
- Nhanh giao Vân Phong ra đây, sự kiên nhẫn của chúng ta có hạn, nếu không nói ra, ta sẽ dùng tội bao che tội phạm đưa các ngươi đến Chấp Pháp đường, cho các ngươi hối hận vì sống trên cõi đời này!
Bao Hưng đứng ở giữa điện, lạnh lùng nhìn mọi người Phong Vân Minh, ngữ khí âm trầm rét lạnh.
Vốn Chấp Pháp đường cố kỵ thể diện, không muốn động những đệ tử hạch tâm này, nhưng liên tiếp hơn mười ngày tìm không thấy Vân Phong, rốt cuộc kìm nén không được lao đến.
Vân Phong là minh chủ của Phong Vân Minh, vậy thì dùng Phong Vân Minh làm nơi đột phá, không tin tra không ra!
Sau lưng Bao Hưng là Đỗ Vân cùng một đám đệ tử Chấp Pháp đường, lúc này người của Phong Vân Minh bị bọn hắn vây ở trung tâm, bọn người Trúc Âm thậm chí đã bị thương.
Số lượng thành viên của Phong Vân Minh đã vượt qua trăm người, nhưng mười ngày này bởi vì minh chủ đắc tội Chấp Pháp đường, rất nhiều người sợ hãi, hơn nữa người có ý chí châm ngòi ly gián, đại bộ phận đã thối lui ra khỏi liên minh.
Đối với chút ít lui minh này, Trúc Âm, Âu Dương Thế Hùng không có ngăn trở, nguy nan hiển chân tình, thời khắc mấu chốt có thể lưu lại, mới là hạch tâm của liên minh.
Hiện tại lưu lại chỉ có mười mấy người, tuy bị đệ tử chấp pháp làm cho chật vật không chịu nổi, nhưng mỗi người hai mắt mang theo hào quang sáng chói cùng quyết tâm kiên định, tựa hồ nguyện ý vì Phong Vân Minh trả giá, quyết không khuất phục!
- Chúng ta không biết minh chủ đi nơi nào, lúc hắn rời đi không nói tỉ mỉ với chúng ta!
Trúc Âm giải thích.
- Không biết? Xem ra miệng đúng là đủ cứng rắn, bất quá... Ta sẽ để cho ngươi ngoan ngoãn nói hắn đi nơi nào!
Sắc mặt của Bao Hưng âm trầm, tay phải trảo một cái, một chưởng ấn gào thét lao đến Trúc Âm.
- Ngươi...
Trúc Âm thấy hắn ra tay, song chưởng hợp lại nghênh qua, còn không có đụng phải chưởng ấn của hắn, đã cảm thấy ngực tê rần, bành… bay ngược ra ngoài, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất.
Tuy thực lực của hắn không thấp, nhưng so với nhân vật bài danh thứ sáu của Phá Không tiềm lực bảng, thì vẫn chênh lệch quá xa, căn bản không phải một cấp bậc.
PHỐC!
Một chiêu bị thương, cuồng phun máu tươi.
Răng rắc!
Trúc Âm ngã xuống đất, Bao Hưng mặt không biểu tình, đi tới trước mặt, mủi chân điểm một cái, dẫm lên cánh tay của hắn.
- Vân Phong ở đâu!
- Ta không biết, a...
Lời còn chưa nói hết, Trúc Âm cảm thấy toàn bộ cánh tay giòn vang, đã bị đối phương giẫm thành bột phấn.
- Các ngươi...
Chứng kiến thảm trạng của Trúc Âm, Âu Dương Thế Hùng chỉ cảm thấy một cổ nhiệt huyết vọt tới trong óc, hét lớn một tiếng, bất quá thanh âm còn không có chấm dứt, chỉ thấy trên mặt đau xót, hàm răng nhổ ra, khuôn mặt vặn vẹo, bay ngược ra ngoài, nằm trên mặt đất như một bãi bùn nhão.
Ra tay đúng là Đỗ Vân.
Đỗ Vân ở trên Phá Không tiềm lực bảng xếp hạng thứ tám, so với Cát Hưng còn cường đại hơn, mặc dù Âu Dương Thế Hùng là thiên tài, nhưng tuổi còn quá nhỏ, ngay cả một chiêu cũng đỡ không nổi.
- Không hiểu quy củ, chấp pháp đội chấp pháp, nào có phần các ngươi nói nhảm, còn dám xen vào, lão tử liền đánh nát miệng ngươi, để cho ngươi biết cái gì gọi là quy củ!
Một tát đánh bay Âu Dương Thế Hùng, Đỗ Vân hừ lạnh.
Hung hăng càn quấy cùng bá đạo!
- Ta khuyên ngươi nhanh nói ra hành tung Vân Phong! Bằng không thì, Vân Phong đối phó người của chúng ta như thế nào, ta liền đối phó các ngươi như thế đó!
Không nhìn tới cử động của Đỗ Vân, Bao Hưng chậm rãi đi tới trước một cánh tay khác của Trúc Âm, trên mặt lộ ra dáng tươi cười u ám, lần nữa đạp mạnh.
Răng rắc! Răng rắc!
Lại một tiếng kêu thảm, một cánh tay khác của Trúc Âm cũng triệt để vỡ vụn.
Nếu chỉ là giẫm toái xương cốt, mặc dù đau đớn, Trúc Âm cũng sẽ không hô thảm như vậy, mấu chốt là thời điểm hắn giẫm xương cốt, còn dùng thủ pháp đặc thù tàn nhẫn, để cho đau đớn chui vào nội tâm, không cách nào ngăn cản.
Loại thủ đoạn này đúng là lúc Chấp Pháp đường thẩm vấn sử dụng, có thể làm cho đau đớn gia tăng gấp trăm lần, mặc dù là Nạp Hư cảnh cũng không chịu nổi.
- Ngươi giết ta đi...
Đau đớn kịch liệt bay thẳng nội tâm, Trúc Âm rốt cuộc không chịu nổi, rống to.
- Giết ngươi? Như vậy cũng quá tiện nghi a, ta muốn chậm rãi trừng phạt, để cho tất cả mọi người biết đắc tội Chấp Pháp đường chúng ta phải trả giá như thế nào, không phải một chó chết đạt được chút kỳ ngộ liền tự cho là đúng, khắp nơi cắn người có thể thừa nhận được!
Bao Hưng tràn đầy âm tàn nói.
- Chó chết cắn người khắp nơi? Ngươi chỉ chính là ta a?
Đột nhiên một âm thanh âm lạnh như băng vang lên, Nhiếp Vân từ ngoài điện đi vào.
- Minh chủ?
- Minh chủ quay trở lại rồi!
- Ta từng nói minh chủ sẽ không mặc kệ chúng ta đào tẩu!
- Minh chủ là anh hùng đỉnh thiên lập địa, ngay cả trưởng lão nội các cũng dám đánh, làm sao có thể đào tẩu... Ta một mực tin tưởng vững chắc hắn sẽ trở về!
Chứng kiến bóng người xuất hiện, mọi người xôn xao, hốc mắt của Âu Dương Thế Hùng cùng Trúc Âm càng đỏ lên.