- Xú nha đầu, lần sau đừng cho ta gặp được, bằng không ta phải làm thịt nàng.
Ảnh Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
Dùng độc dược hại một cốc Hồn Thú, đây là hành vi cực kỳ vô nhân đạo, nếu như để cho người ta biết rõ, Sở gia tỷ muội tuyệt đối sẽ bị muôn người mắng mỏ.
Rất nhiều năm về trước, Nhân Loại đã cùn Hồn Thú đạt thành một cái nhận thức chung. Nhân Loại có thể giết Hồn Thú, Hồn Thú cũng tương tự có thể giết Nhân Loại, đây là một trận chém giết lẫn nhau.
Tại quá trình bên trong, Nhân Loại cùng Hồn Thú đều có thể không ngừng trưởng thành.
Nhưng việc sử dụng độc để hại chết một mảng lớn Hồn Thú lại vô cùng hiếm khi xảy ra.
- Đừng nghĩ những cái này, Tiểu Kim!
Tiêu Phàm đột nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
- Công tử, mặc kệ những Hồn Thú này chết sống sao?
Ảnh Phong vội vàng kêu lên.
- Vừa mới mưa, bọn chúng trong thời gian ngắn cũng không chết được.
Thanh âm Tiêu Phàm từ trong sơn động truyền tới, hắn lo lắng an nguy của Tiểu Kim hơn, chỗ nào còn chú ý đến những người khác.
Chẳng qua là khi Ảnh Phong vừa mới chuẩn bị đi vào lại phát hiện Tiêu Phàm đột nhiên đi tới. Theo sát lấy Tiêu Phàm đi ra còn có một đầu Hoàng Kim Sư Tử uy phong lẫm lẫm cao lớn.
Trong miệng Hoàng Kim Sư Tử ngậm Hắc Ưng đã hôn mê. Hắc Ưng chỉ lớn nhỏ một thước, toàn thân máu me đầm đìa, nhiều chỗ lông tóc tróc ra, hiển nhiên cũng bị trúng độc.
- Ám Dạ Minh Chuẩn?
Ảnh Phong thử hỏi, trong mắt có chút không dám xác định.
- Ảnh Phong, ngươi đi đem vị thiếu niên áo bào xanh kia đến đây. Muốn cứu những Hồn Thú đó, đoán chừng mấu chốt chính là trên người hắn.
Tiêu Phàm ngầm thừa nhận gật đầu, rất hiển nhiên, Hắc Ưng trong miệng Tiểu Kim chính là Ám Dạ Minh Chuẩn.
- Được.
Ảnh Phong mặc dù rất muốn quan sát tỉ mỉ Ám Dạ Minh Chuẩn, bất quá vẫn nghe theo Tiêu Phàm, hô một tiếng liền biến mất.
- Tiểu Kim, ngươi làm sao không có việc gì?
Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn Tiểu Kim nói. Hủ Cốt Thực Hồn Tán lại không phải bá đạo bình thường. Đến Ám Dạ Minh Chuẩn còn bị độc choáng, Tiểu Kim lại bình yên vô sự, việc này thật không thể tưởng tượng nổi.
Tiểu Kim há mồm phun ra Ám Dạ Minh Chuẩn, thân thể thu nhỏ dùng móng vuốt khoa tay đến mấy lần, toàn thân thỉnh thoảng thiêu đốt lên kim sắc hỏa diễm.
Tiêu Phàm cũng đại khái minh bạch ý tứ của Tiểu Kim, hơi kinh ngạc nói:
- Ngươi là nói, hỏa diễm kia có thể luyện hóa độc?
Tiểu Kim gật đầu, hai mắt Tiêu Phàm sáng lên, nếu như thực sự là dạng này thì không cần phải đi tìm Tuyết Ngọc Cốt Tham và Âm Hàm Ma Diễm Thảo.
- Rống ~
Tiểu Kim gật đầu, lại lắc đầu.
- Ý ngươi là loại hỏa diễm này quá bá đạo, chỉ có mình ngươi mới có thể tiếp nhận?
Tinh thần Tiêu Phàm sa sút một trận, xem ra vẫn là phải tìm đến hai vị dược chủ yếu kia mới được.
- Rống ~
Tiểu Kim dùng chân trước nhẹ nhàng kích Ám Dạ Minh Chuẩn trên mặt đất, ra hiệu Tiêu Phàm cứu hắn.
- Ta thử xem!
Tiêu Phàm gật đầu, hắn cũng không muồn một đầu Cửu Giai Hồn Thú như vậy lại chết yểu. Dù sao đây tương đương với tuyệt thế thiên tài Nhân Loại có được Cửu Phẩm Chiến Hồn.
Lấy ra mấy cây kim châm, Tiêu Phàm bắt đầu chửa trị, không sai biệt lắm thời gian nửa chén trà nhỏ, Ám Dạ Minh Chuẩn tỉnh lại, hướng về phía Tiêu Phàm cho một trảo.
Không kịp chuẩn bị, cánh tay Tiêu Phàm bị lợi trảo Ám Dạ Minh Chuẩn xé mấy đường, máu tươi vẩy ra.
- Rống!
Tiểu Kim nổi giận gầm lên một tiếng, một bàn tay liền đem Ám Dạ Minh Chuẩn giẫm ở trên mặt đất, như là một con mèo giẫm lên một con gà con, động tác này thập phần buồn cười.
Khiến Tiêu Phàm rất ngạc nhiên là Ám Dạ Minh Chuẩn vậy mà một bộ dáng vô tội, xem ra bên trong hang động, Ám Dạ Minh Chuẩn bị Tiểu Kim đánh đến sợ rồi.
Mặc dù phẩm giai giống nhau, nhưng Tiểu Kim lại vẫn hơn một chút.
- Tiểu Kim, thả nó ra.
Tiêu Phàm khoát khoát tay. Chút thương thế này đối với hắn mà nói không đáng kể chút nào. Bạch Thạch tản ra từng tia năng lượng màu trắng, cánh tay hắn liền phục hồi như cũ.
Ám Dạ Minh Chuẩn phi thân rơi vào bờ vai Tiểu Kim, thân mật chải vuốt tóc Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm khóe miệng hiện lên nụ cười, âm thầm cho Tiểu Kim ngón tay cái. Một đầu Cửu Giai Hồn Thú lại bị Tiểu Kim thu phục.
Tiểu Kim một mặt ngạo nghễ ngẩng đầu, giống như lại nói, ngươi xem, hiện tại ta cũng thu một tiểu đệ.
- Công tử!
Thanh âm Ảnh Phong vang lên, hắn khiêng thiếu niên áo bào xanh về tới. Vừa mới bắt gặp Ám Dạ Minh Chuẩn rơi vào trên vai Tiêu Phàm, con mắt đều kém chút muốn trừng ra ngoài. Một mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Ám Dạ Minh Chuẩn, không khỏi xoa xoa con mắt, kinh ngạc nói:
- Ta đây không phải đang nằm mơ chứ?
- Ngươi còn nằm mơ dài dài.
Tiêu Phàm trêu ghẹo nói, vừa mới cứu Ảnh Phong tỉnh lại, Ảnh Phong cũng tưởng là mình đang nằm mơ.
Ảnh Phong xấu hổ cười một tiếng, không có ý tứ gãi đầu một cái. Ánh mắt Tiêu Phàm rơi trên người áo bào đen Ảnh Phong cùng Ám Dạ Minh Chuẩn đen kịt, không khỏi nghĩ tới một chút hình ảnh phim ảnh của kiếp trước.
Trong đầu hắn hiện ra một hình ảnh, Ảnh Phong mặt áo bào đen bó chặt, cầm trong tay Tử Thần Liêm Đao, trên vai có Ám Dạ Minh Chuẩn, đây quả thực là chân chính tử thần nha.
- Tiểu Minh.
Tiêu Phàm đột nhiên sờ sờ đầu Ám Dạ Minh Chuẩn, trực tiếp cho nó một cái tên. Ám Dạ Minh Chuẩn thập phần khó chịu, nhưng do Tiểu Kim gầm nhẹ mấy tiếng, nó cũng liền không dám nói chuyện.
Tiểu Kim đường đường là Hoàng Kim Thánh Sư, không phải là bị Tiêu Phàm lấy tên "Tiểu Kim" sao? Bảo ngươi Tiểu Minh thì lại như thế nào?
Ngược lại, Ảnh Phong nghe được cái tên này khóe miệng có chút co lại, bất quá cũng không dám nói gì.
- Về sau ngươi liền theo Ảnh Phong, còn nữa, không phải vạn bất đắc dĩ thì không được hiển lộ Bản Thể.
Tiêu Phàm ra mệnh lệnh.
Ám Dạ Minh Chuẩn Tiểu Minh nghẹo đầu nhìn Ảnh Phong, trong mắt đều là vẻ khinh thường. Sau khi Ảnh Phong kích động, lại là một mặt xấu hổ, bản thân lại bị một đầu Hồn Thú khinh bỉ.
Trong lòng Ảnh Phong vội vàng an ủi bản thân: Đây chính là Cửu Giai Hồn Thú Ám Dạ Minh Chuẩn a, hơn nữa nó hiện tại cũng là Lục Giai đỉnh phong, nhìn không vừa mắt ta là chuyện rất bình thường, về sau nhất định khiến nó lau mắt mà nhìn.
- Đem hắn chuyển tới đây.
Tiêu Phàm chỗ nào không biết tâm tư Ảnh Phong, chỉ là hắn đem Ám Dạ Minh Chuẩn đặt ở bên người Ảnh Phong, tự khắc có lý của mình.
- Vâng, công tử!
Ảnh Phong tựa như bị đánh máu gà, đem thiếu niên áo bào xanh đặt ở một khỏa trên tảng đá.
Tiêu Phàm nắm mạch đập thiếu niên áo bào xanh, sau đó lại lấy ra mười mấy cây kim châm, cắm ở mười cái huyệt vị trên lồng ngực hắn.
Có kinh nghiệm thay Ảnh Phong cùng Ám Dạ Minh Chuẩn Tiểu Minh giải độc, lần này điều động lực lượng Bạch Thạch và U Linh Chiến Hồn vẻn vẹn đem khói độc trong thân thể thiếu niên áo bào xanh loại trừ không còn một mảnh.
Bất quá Tiêu Phàm lại phát hiện ra một kiện cổ quái sự tình, trong máu thiếu niên áo bào xanh sinh ra một cỗ lực lượng huyền diệu, đang chậm rãi luyện hóa độc tính Hủ Cốt Thực Hồn Tán.
Hô! Áo bào xanh thiếu niên bỗng nhiên đứng dậy, đưa tay một chưởng hướng Tiêu Phàm đánh tới.
Tiêu Phàm tựa như đã sớm chuẩn bị, thân hình cấp tốc nhanh chóng thối lui, gần như đồng thời, Tiểu Kim cùng Tiểu Minh hai người lông tóc lóe sáng, phẫn nộ hướng về thiếu niên áo bào xanh đánh tới.
Thậm chí ngay cả Ảnh Phong cũng không chút do dự xuất thủ, dám đả thương Tiêu Phàm, bọn hắn liền liều mệnh!
- Dừng tay!
Tiêu Phàm quát nhẹ một tiếng, chân đạp Phiêu Miểu Thần Tung Bộ tránh thoát một kích của thiếu niên áo bào xanh.
- Là các ngươi!
Áo bào xanh thiếu niên cau mày một cái. Trước đó Tiêu Phàm và Ảnh Phong tiềm phục tại chỗ tối, hắn biết rõ, chỉ là không có đánh phá mà thôi. Nguyên bản hắn coi Tiêu Phàm và người Sở gia là một đám, nhưng hiện tại phát hiện có chút không thích hợp.
- Thấy bộ dáng ngươi sinh long hoạt hổ, xem ra độc trong người ngươi đã hoàn toàn được giải trừ.
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng.
- Là ngươi cứu ta?
Thiếu niên kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm nói.