Tiêu Phàm rất tùy ý đem tên U Linh Chiến Hồn dùng cho danh tự của mình ở Sinh Tử Đấu Trường. Ai cũng không nghĩ tới, bên trên Sinh Tử Đấu Trường đột nhiên thêm ra một tên U Linh tử vong.
- Phi, còn U Linh, cái cẩu thí danh tự gì thế. Dạng này liền dứt khoát kêu Tử Linh cho rồi.
Đột nhiên, bên cạnh truyền đến một tiếng cười lạnh.
Chỉ thấy một người mặc trường bào màu vàng óng, mang theo ánh kim sắc cười nhìn về phía Tiêu Phàm. Tiêu Phàm có thể cảm nhận được con ngươi trong tấm mặt nạ kia là khinh thường cùng trào phúng.
Nữ thị giả vội ho một tiếng, nhìn về phía Tiêu Phàm nói:
- U Linh tiên sinh, tham gia Sinh Tử Đấu Sinh Tử Đấu Trường, có hai loại phương thức, loại phương thức thứ nhất, ngài tùy thời có thể tham gia, cũng tùy thời có thể rời đi, bất quá ngài sẽ không thu hoạch được bất kỳ tưởng thưởng gì ở Sinh Tử Đấu Trường.
Loại thứ hai, chính là lựa chọn tham gia bao nhiêu trận, sau khi thắng lợi, có thể được ban thưởng tương ứng, ít nhất mười trận, nhiều nhất có thể tham gia 100 trận, ngài lựa chọn loại nào phương thức.
- Loại thứ hai, 100 trận!
Tiêu Phàm không hề nghĩ ngợi đến, hắn vốn là vì liên tục bách thắng mà đến, căn bản không có lựa chọn nào khác.
- Tiểu tử, ngươi cũng dám tham gia 100 trận, ngươi thực sự là tự tìm cái chết!
Tên nam tử trường bào màu vàng óng khinh thường nhìn Tiêu Phàm nói.
- Cút!
Tiêu Phàm quát lạnh một tiếng, cái tên gia hỏa này lại nhiều lần vũ nhục bản thân, hắn nơi nào còn tính tình tốt như vậy, đến nơi này, vốn chính là giết người.
- Tiểu tử, ngươi là cái thá gì, dám nói chuyện như thế với lão tử, ngươi có biết lão tử là ai không?
Nam tử mặc trường bào màu vàng óng tức giận nói.
- Người chết!
Tiêu Phàm lạnh như băng phun ra một câu.
- Tiểu tử, ta muốn đấu cùng ngươi tại Sinh Tử Đấu! Mẹ nó, thật tưởng lão tử tốt tính sao.
Nam tử trường bào màu vàng óng bỗng nhiên đứng dậy, nhìn về nữ thị giả nói:
- Tiểu Mị, ta muốn cùng hắn đấu Sinh Tử Đấu, hôm nay tận lực an bài cho ta!
- U Linh tiên sinh, ngươi thật muốn lựa chọn loại hiệp nghị thứ hai, 100 trận chiến đấu? Ngươi phải biết, một khi lựa chọn 100 trận, liền không có chỗ hối hận. Sinh Tử Đấu Trường sẽ cùng ngài ký kết một cái hiệp nghị, một khi đổi ý, sẽ phải gánh chịu bị Sinh Tử Đấu Trường triệt tiêu.
Nữ thị giả nháy mắt nhìn Tiêu Phàm, nàng còn tưởng mình đang nghe lầm.
- Ta không hối hận, hắn không phải muốn cùng ta đấu Sinh Tử Đấu sao? Có thể hay không mau chóng an bài một cái?
Tiêu Phàm chỉ nam tử trường bào màu vàng óng nói.
- Có thể, có thể, ta gọi là Tiểu Linh, về sau sự tình của ngài tại Sinh Tử Đấu Trường đều do ta phụ trách.
Nữ thị giả vẫn có chút không dám tin tưởng, có chút khiếp đảm nói.
- Tốt, có thể ký hiệp nghị bây giờ trước.
Tiêu Phàm gật đầu, liếc mắt khiêu khích nhìn nam tử trường bào màu vàng óng, có người tặng đầu người tới cửa, hắn làm sao có thể bỏ lỡ.
- Hừ, tiểu tử, ta sẽ cho ngươi biết làm sao mà chết.
Nam tử trường bào màu vàng óng thập phần phẫn nộ, phía dưới mặt nạ lộ ra nụ cười dữ tợn.
Tiêu Phàm không để ý tới, trong mắt hắn, nam tử trường bào màu vàng óng đã là một người chết, không phải cùng một người chết nói quá nhiều.
Tại Sinh Tử Đấu Trường, vô luận ngươi có thân phận bối cảnh gì, đều không có bất cứ ý nghĩa, chính như Tiêu Phàm nói, chỉ có người sống cùng người chết.
Người nhà người chết nếu như dám đến Sinh Tử Đấu Trường tìm phiền phức, chắc chắn sẽ bị Sinh Tử Đấu Trường hủy diệt.
Không bao lâu, nữ thị giả Tiểu Linh lấy ra một phần hiệp nghị sinh tử, một thức hai phần, Tiêu Phàm không chút do dự ký tên.
- U Linh tiên sinh, hôm nay an bài cho ngài một trận Sinh Tử Đấu, có hai canh giờ thời gian nghỉ ngơi.
Tiểu Linh hít sâu khẩu khí nói.
Tại Sinh Tử Đấu Trường đảm nhiệm nhiều năm như vậy, nàng còn chưa bao giờ cùng người chiến đấu sinh tử trăm trận ký kết.
Phàm là người dám ký kết hiệp nghị trăm trận Sinh Tử Đấu, chỉ có hai loại, loại thứ nhất chính là tự tìm đường chết, loại thứ hai, chính là thực lực cường đại.
Tiểu Linh không biết Tiêu Phàm là thuộc về loại thứ nhất hay là loại thứ hai. Nhưng vô luận là lựa chọn nào, chỉ cần Tiêu Phàm không ngừng thắng lợi, nàng cũng có thể được ban thưởng tương ứng.
Tiêu Phàm gật đầu, ngồi tại chỗ nhắm mắt dưỡng thần, con ngươi băng lãnh của nam tử trường bào màu vàng óng thỉnh thoảng đảo qua Tiêu Phàm. Chẳng biết tại sao, trong lòng hắn có chút bắt đầu thấp thỏm không yên.
Tiêu Phàm có thể không chút do dự ký kết hiệp nghị trăm trận Sinh Tử Đấu, thực lực sẽ không đơn giản. Hắn phát hiện bản thân có chút lỗ mãng, thế nhưng bây giờ hối hận đã không kịp.
Hai canh giờ đối với Tiêu Phàm mà nói thoáng cái liền qua, nhưng là đối với nam tử trường bào màu vàng óng mà nói, lại là một loại dày vò.
- U Linh tiên sinh, đến ngài, Sinh Tử Đấu Trường số 3.
Tiểu Linh đi đến bên cạnh Tiêu Phàm nói, trong lời nói đều là sự cung kính.
Tiêu Phàm không chút do dự đứng dậy, dưới sự hướng dẫn của Tiểu Linh, hướng Sinh Tử Đấu Trường đi đến.
- Tiểu tử, ngươi sẽ chết rất thảm.
Nam tử mặc rường bào màu vàng óng khẽ cắn môi, lấy dũng khí nói, cưỡng ép áp chế sợ hãi nội tâm xuống.
Tiêu Phàm đầu cũng không quay đi, rất nhanh liền xuất hiện ở một cái cửa Sinh Tử Chiến Đài.
Xuyên qua cửa sắt nhìn, trên khán đài Sinh Tử Đấu Trường người đông nghìn nghịt, chia phe làm chủ, người xem cũng không ít.
Điều này cũng làm cho Tiêu Phàm minh bạch, trình độ mưu cầu danh lợi của tu sĩ Ly Hỏa Đế Đô đối với loại trò chơi Sinh Tử Đấu này.
- Các tiên sinh, các nữ sĩ, trận Sinh Tử Đấu này là nhất thời an bài, hơn nữa hai người tham gia Sinh Tử Đấu đều là người mới, phía dưới, cho mời Đấu Sĩ, U Linh!
Người chủ trì luôn luôn đốt cháy bầu không khí hiện trường.
Hoa lạp lạp!
Cửa sắt mở ra, Tiêu Phàm chậm rãi đi ra ngoài, cùng với những Đấu Sĩ khác, nội tâm Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, bởi vì hắn liếc mắt liền nhìn ra thực lực kim bào nam tử, cho nên căn bản không để ở trong lòng.
Chỉ là, khi hắn xuất hiện ở trước mắt người xem, trong lòng Tiêu Phàm vẫn có một tia xúc động, ngồi ở trên khán đài và đứng ở đứng trên đài, hoàn toàn là hai loại cảm giác khác nhau.
- U Linh? Cái này là danh tự gì đây, không phải một tiểu tử tự tìm chết cố ý đến dọa người chứ.
- Đánh cược người mới mới có ý tứ, dù sao ta mua 10.000 Trung Phẩm Hồn Thạch, thắng chính là niềm vui ngoài ý muốn, thua coi như cho chó ăn.
Đám người ánh mắt nhao nhao rơi trên người Tiêu Phàm, không kiêng nể gì cả nghị luận. Trong mắt bọn họ, Sinh Tử Đấu sĩ chỉ là một loại công cụ tìm niềm vui mà thôi.
- Phía dưới, cho mời một Đấu Sĩ khác, Kim Bào!
Người chủ trì kéo dài thanh âm, ra vẻ hưng phấn.
Bọn hắn hai người xem như người mới, đều không có bất luận giới thiệu gì, cũng vô pháp chính xác đánh giá thực lực bọn hắn, cho nên lời dạo đầu cũng rất đơn giản.
Kim bào nam tử theo tiếng ra sân, một cái lắc mình liền xuất hiện ở trên chiến đài, giơ hai tay, hắn rất hưởng thụ loại ánh mắt vạn người chú mục.
Sau một lát, kim bào nam tử chậm rãi hướng Tiêu Phàm đi tới, rất có một phen vận vị khiêu khích.
- Xem ra Kim Bào Đấu Sĩ đã không nhịn được, phía dưới, ta tuyên bố, Sinh Tử Đấu, chính thức bắt đầu!
Người chủ trì cao giọng quát chói tai, dường như tham gia Sinh Tử Đấu là bản thân hắn.
- Giết hắn, giết hắn!
Đám người cũng đi theo gào to lên.
- U Linh? Ở trước mặt lão tử phách lối, ta sẽ khiến ngươi thành Tử Linh.
Kim bào nam tử trong nháy mắt như dây tiễn thoát ly, hướng về Tiêu Phàm gào thét mà tới, Hồn Lực cuồn cuộn như sóng biển gào thét.
Tiêu Phàm híp hai mắt, đứng tại nguyên chỗ không nhúc nhích, tóc dài theo gió phiêu lãng.
- Tiểu tử này không phải là bị dọa sợ đi, thậm chí không động chút nào?
- Vậy cũng chưa chắc, cao thủ đều là hậu phát chế nhân, có lẽ hắn thực rất cường đại!
- Còn cao thủ, bên trong Sinh Tử Đấu lấy yếu giết mạnh. Gia hỏa này một bộ tự cho là đúng, qua một lúc đoán chừng làm sao chết đều không biết.
Đám người phần lớn không xem trọng thực lực Phàm, trong lòng Kim Bào kích động, đạp chân xuống như liệp ưng nhảy lên thật cao. Một chuôi đại đao chẳng biết lúc nào xuất hiện ở trong tay Kim Bào.
Vô tận đao khí nở rộ, ngưng tụ thành một đạo Đao Hà quét sạch chém xuống.