Hai từ giờ khắc này ở trên người Sở Khinh Cuồng triển lộ phát huy vô cùng tinh tế, thời kỳ đỉnh cao của Sở Khinh Cuồng, miệt thị một đời, Sở Khinh Cuồng sắp chết cũng phải bễ nghễ tứ phương!
Đối mặt mấy đạo thân ảnh chung quanh, căn bản không có bất kỳ e ngại, tay cầm một chuôi trường kiếm đi lên, kiếm khí tung hoành tàn phá bừa bãi, các tân khách bị dọa đến nhao nhao chạy trốn.
Phốc!
Một kiếm rơi xuống, một người bị một kiếm chém giết, thi thể một phân thành hai, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, thủ đoạn đơn giản mà thô bạo!
Mấy người khác bị dọa đến toàn thân run lên, bọn hắn cảm giác Sở Khinh Cuồng đã trở về, nào có bộ dáng thụ thương trúng độc, gần đất xa trời.
- Sở Khinh Cuồng, ta lấy thân phận Gia Chủ, ra lệnh ngươi dừng tay!
Cẩm bào nam tử quát ầm lên, đi từng bước một hướng Sở Khinh Cuồng, chỉ cần Sở Khinh Cuồng tiếp tục xuất thủ, hắn tuyệt đối sẽ thi triển một kích lôi đình.
Nếu như không phải Sở Khinh Cuồng đã sắp chết, có lẽ hắn đã sớm xuất thủ.
- Sở Lão Nhị, chỉ bằng ngươi cũng xứng làm gia chủ Sở gia sao?
Sở Khinh Cuồng dữ tợn cười một tiếng, xì một miếng nước bọt, trong mắt đều là vẻ khinh thường.
- Hỗn trướng, không biết lễ phép! Hôm nay không giáo huấn ngươi, người khác cho là Sở gia không có quy củ!
Nghe được "Sở Lão Nhị" ba chữ này, nam tử cẩm bào tức điên lên, hắn tên là Sở Trung Thiên, cũng là phụ thân Sở Dịch Phong.
Cho tới nay, Sở Trung Thiên một mực bị Sở Tiêu Thiên phụ thân Sở Khinh Cuồng áp chế. Năm đó bị đưa ngoại hiệu "Sở Lão Nhị", đây một mực là ấn ký không thể xóa nhòa, cũng là sỉ nhục của hắn.
Vốn định bản thân sinh nhi tử có thể áp chế con trai của Sở Tiêu Thiên, nhưng sự thật lại hoàn toàn tương phản, Sở Dịch Phong cũng bị Sở Khinh Cuồng áp chế gắt gao.
Chỉ cần Sở Khinh Cuồng không chết, con trai của hắn Sở Dịch Phong vĩnh viễn không có ngày được ngẩng đầu!
Bây giờ trở thành gia chủ khiến Sở Trung Thiên có loại cảm giác làm chủ nhân, làm sao có thể để cho người ta lăng nhục?
Vừa dứt lời, Sở Trung Thiên đột nhiên biến mất tại chỗ, đám người căn bản không thấy kịp bóng dáng hắn. Có thể trở thành gia chủ Sở gia, cho dù không phải Chiến Đế, cũng ít nhất phải là Chiến Hoàng đỉnh phong.
Dạng thực lực này Sở Khinh Cuồng có thể địch như thế nào?
- Sở Lão Nhị, mãi mãi cũng chỉ là Sở Lão Nhị, cho dù thay đổi thân phận, ngươi vẫn như cũ chỉ là Sở Lão Nhị!
Sở Khinh Cuồng nhe răng trợn mắt, cho dù hắn chỉ là Chiến Hoàng trung kỳ, nhưng vẫn không có bất kỳ sợ hãi gì.
Tại đỉnh đầu hắn, một chuôi kim sắc trường kiếm chìm nổi, toàn thân thiêu đốt hỏa diễm giống như một đầu Thần Long.
- Bát Phẩm Chiến Hồn: Đế Lân Kiếm!
Đám người kinh hô ra, mặc dù rất nhiều người sớm đã đoán được, nhưng chân thực nhìn thấy lại là một phen ý vị khác.
Ầm!
Một tiếng nổ vang, thân thể Sở Khinh Cuồng bay ngược ra, đập ầm ầm bên ngoài quảng trường, toàn thân xương cốt phá toái, đỉnh đầu Chiến Hồn Đế Lân Kiếm càng vang lên tiếng kèn kẹt bị nứt ra.
- Thật ác độc, đây là danh chính ngôn thuận phế tu vi Sở Khinh Cuồng! Dù Sở Khinh Cuồng có thể sống sót cũng suốt đời không cách nào tu luyện lại!
Con ngươi đám người co rụt lại, kiêng kị nhìn Sở Trung Thiên.
Không hổ danh là người có thể trở thành gia chủ, tâm tư cùng thủ đoạn không phải ác độc bình thường.
- Phốc!
Sở Khinh Cuồng miệng ho ra máu, sắc mặt trắng bệch, khí thế trong nháy mắt biến mất, cả người cơ hồ chỉ còn lại một hơi, bất quá hắn vẫn không có ngã xuống, lung la lung lay đứng dậy.
Nhưng Sở Trung Thiên không có dự định buông tha Sở Khinh Cuồng, thân hình lóe lên, lần nữa xuất hiện ở bên người Sở Khinh Cuồng.
- Thứ phản nghịch, đáng chém!
Gầm lên một tiếng, Sở Trung Thiên một chưởng vô tình, hướng về đỉnh đầu Sở Khinh Cuồng.
- Oanh!
Nhưng mà lúc này, đột nhiên xảy ra dị biến, hư không nổ vang, thân thể Sở Trung Thiên bay ngược ra. Trước người Sở Khinh Cuồng xuất hiện một nam tử trung niên mặc áo bào đen.
Hắn mặt như đao tước, ánh mắt thâm thúy, áo bào phần phật không gió mà bay, cả người tản ra một cỗ khí thế siêu nhiên.
- Nhị đệ, hắn tốt xấu cũng là chất nhi ngươi.
Hắc bào nam tử nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt lạnh lẽo, người tới không phải người khác, chính là phụ thân Sở Khinh Cuồng, Sở Tiêu Thiên.
- Dịch Phong còn không phải đệ đệ của hắn sao? Hắn có thể tâm ngoan thủ lạt, ta chỉ bất quá vì Sở gia trừ phản nghịch mà thôi.
Sở Trung Thiên lạnh lùng cười một tiếng, mặc kệ bất luận tình nghĩa huynh đệ.
Hai con ngươi Sở Tiêu Thiên ngưng tụ nhìn Sở Khinh Cuồng trên mặt đất hoàn toàn thay đổi, trong lòng sát ý tràn ngập.
- Cho dù là đệ đệ, đoạt nữ nhân của đại ca, hắn cũng tính là đệ đệ?
Đúng lúc này, hai đạo thân ảnh từ đằng xa bay tới, rơi sau lưng Sở Tiêu Thiên.
Chính là tỷ muội Sở Yên Nhiên và Sở Ngọc Tranh.
- Đoạt? Lưu Thường cam tâm tình nguyện gả cho Dịch Phong, Dịch Phong cam tâm tình nguyện lấy Lưu Thường, hai người tình đầu ý hợp, cái gì gọi là đoạt?
Sở Trung Thiên cười lạnh nói.
- Vậy ngươi muốn như thế nào?
Sở Tiêu Thiên ngữ khí cũng lạnh xuống.
- Hôm nay Sở gia nhất định tru diệt phản nghịch, thể hiện uy nghiêm Sở gia!
Sở Trung Thiên hừ lạnh một tiếng, lần nữa hướng về Sở Khinh Cuồng đánh tới.
Con ngươi Sở Tiêu Thiên hơi co lại, hắn biết Sở Trung Thiên sở dĩ dám làm như thế, nhất định những lão bất tử gia tộc kia ngầm đồng ý, nhưng hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Sở Khinh Cuồng chết.
Nghĩ vậy, Sở Tiêu Thiên không chút do dự hướng về Sở Trung Thiên đánh tới.
- Chết!
Đột nhiên gầm lên một tiếng, chỉ thấy một đạo hàn mang lóe qua, kiếm phong sắc nhọn từ phía sau Sở Khinh Cuồng đánh tới.
- Đại ca cẩn thận!
Một tiếng khẽ kêu, một đạo thân ảnh váy trắng bỗng nhiên ngăn khuất trước người Sở Khinh Cuồng.
Phốc!
Tâm huyết vẩy ra nhuộm đỏ mặt Sở Khinh Cuồng, máu tươi nóng hổi khiến tâm hắn hung hăng run rẩy một cái.
- Tiểu muội!!!!
Sở Khinh Cuồng ngửa mặt lên trời hét giận dữ, trên trán nổi gân xanh, hai mắt che kín huyết sắc, đáng tiếc Chiến Hồn bị thương, kinh mạch bị hao tổn, hắn vừa mới đứng lên, lại ngã vào mặt đất.
- Sở Dịch Phong, ngươi, ta muốn ngươi phải chết!
Sở Yên Nhiên tê tâm liệt phế, tiểu muội nàng sủng ái nhất lại bị Sở Dịch Phong giết chết?
Sở Yên Nhiên sát tâm nổi lên, cầm trong tay một chuôi trường kiếm.
- Chỉ bằng ngươi?
Trên mặt Sở Dịch Phong lộ ra một tia khinh thường, nhưng mà sau một khắc, hắn cảm giác cổ phát lạnh, một bàn tay xuất hiện gắt gao bóp lấy cổ của hắn.
- Đại ca, dừng tay!
Sở Trung Thiên kêu to, không dám tiếp tục xuất thủ.
Bóp lấy cổ Sở Dịch Phong chính là Sở Tiêu Thiên, một cái tay khác nắm chặt kiếm trong tay Sở Yên Nhiên, ánh mắt băng lãnh gắt gao nhìn chằm chằm Sở Dịch Phong.
Sắc mặt Sở Dịch Phong đỏ bừng, hai mắt tràn ngập máu tươi, thiếu chút nữa thì muốn nổ tung. Trong tay Sở Tiêu Thiên hắn căn bản không có lực phản kháng, như một con gà con.
- Cha, hắn giết tiểu muội, để cho ta giết hắn!
Sở Yên Nhiên gào thét, nhìn thấy Sở Ngọc Tranh trên mặt đất không còn sức sống, nàng muốn phát cuồng.
Cánh tay Sở Tiêu Thiên run rẩy lại dùng sức mấy phần. Hắn làm sao không giận? Làm sao không muốn giết chết Sở Dịch Phong? Hắn hận không thể đem phụ tử Sở Dịch Phong lột da tróc thịt.
Nhưng hắn không thể, một khi giết Sở Dịch Phong, Sở Khinh Cuồng cùng Sở Yên Nhiên cũng phải chôn cùng.
- Đại ca, thả Dịch Phong, ta lấy vị trí gia chủ đảm bảo, ai cũng sẽ không gây bất lợi cho Khinh Cuồng và Yên Nhiên!
Sở Trung Thiên sợ Sở Tiêu Thiên ném chuột vỡ bình, vội vàng mở miệng nói.
- Hoa Hoàng, ngươi làm chứng cho ta, còn có các vị ở đây đều có thể làm chứng.
Thấy Sở Tiêu Thiên sát cơ nồng đậm, Sở Trung Thiên vội vàng nhìn tất cả mọi người bốn phía.
Trong đó một bà lão chống gậy cau mày một cái, cuối cùng gật đầu:
- Lão bà tử có thể làm chứng!
Nghe thấy bà lão nói, Sở Tiêu Thiên chậm rãi buông tay ra, hắn tin tưởng, lấy địa vị bà lão, câu nói này có thể giữ được nhi nữ của hắn không chết.
- Yên Nhiên, mang theo đại ca cùng tiểu Mmuội ngươi đi!
Sở Tiêu Thiên cũng không quay đầu lại nói.
- Cha!
- Đi!
Sở Tiêu Thiên quát khẽ nói, quay người thừa cơ kín đáo đưa cho Sở Yên Nhiên một đồ vật.
Sở Yên Nhiên thấy thế khẽ cắn môi, cưỡng ép nước mắt xuống không cho chảy ra.
Sở Khinh Cuồng hai tay run rẩy vuốt ve khuôn mặt Sở Ngọc Tranh, hai hàng huyết lệ tràn mi, run giọng nói:
- Tiểu muội, nếu ta không chết, mối thù hôm nay chắc chắn hoàn trả gấp trăm lần, nguyện kiếp sau không là người Sở gia!
Nghe nói như thế, người ở đây toàn thân run rẩy dữ dội, Sở Yên Nhiên nâng Sở Khinh Cuồng cùng thi thể Sở Ngọc Tranh, đột nhiên biến mất ở chân trời.
MềuSiuBự - Lục Đạo -