Tiêu Phàm căn bản không nghĩ tới nhiều như vậy, bởi vì Hồn Lực bên trong Hồn Hải quá hùng hậu. Hồn Hải đã bắt đầu xông ra, hướng kinh mạch bên trong khuếch tán.
Tiêu Phàm không ngăn cản, mỗi một lần đột phá, Hồn Lực đều sẽ rửa sạch kinh mạch, đây là một quá trình nhất định phải trải qua.
Chỉ có kinh mạch đầy đủ cường đại mới có thể chống đỡ càng nhiều Hồn Lực, đồng thời, Hồn Lực bên trong quá trình cũng nhận được sự rèn luyện.
Cả hai là hỗ trợ lẫn nhau, cũng coi là một loại rèn luyện trước khi đột phá.
Bên trong chiến đấu, tu sĩ sẽ thi triển Hồn Lực để phóng thích chiến kỹ, Hồn Lực sẽ thông qua kinh mạch, nếu như kinh mạch không đủ mạnh, nhất định sẽ bị bạo.
Đồng thời, Hồn Lực đang hướng vào kinh mạch, cũng lặp đi lặp lại rèn luyện, sau khi đột phá, uy lực thi triển chiến kỹ cũng càng mạnh.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi đột phá, thực lực sẽ gia tăng trên phạm vi lớn.
Ánh mắt rất nhiều người rơi vào trên người Tiêu Phàm. Trong mắt Y Vân lóe lên vẻ kinh dị, hắn nhớ kỹ lúc Tiêu Phàm vừa tới Vân Lai Khách Sạn chỉ là Chiến Vương sơ kỳ mà thôi.
Lúc này mới hơn một tháng, lại muốn đột phá Chiến Vương hậu kỳ, đơn giản quá không thể tưởng tượng nổi!
Nếu như hắn biết Tiêu Phàm này hơn một tháng xảy ra cái gì, Y Vân có lẽ sẽ không cho rằng như vậy.
Gần hai tháng, Tiêu Phàm tại Sinh Tử Đấu Trường thắng 65 trận đấu, đối thủ ban đầu cũng từ Chiến Vương cảnh sơ kỳ biến thành Chiến Vương cảnh hậu kỳ, hơn nữa còn là cường giả lĩnh ngộ Đệ Nhị Trọng Thế.
Bất quá có ba người ánh mắt thu hồi lại, cuối cùng rơi vào trên người Quan Tiểu Thất, Hỏa Hoàng trước tiên mở miệng nói:
- Ngươi tên là gì?
- Quan Tiểu Thất!
Quan Tiểu Thất cau mày một cái, cảm giác ba người đối với bản thân cũng không có ác ý, liền báo ra tên mình.
- Không biết tiểu hữu có thể đem Chiến Hồn phóng xuất ra cho chúng ta nhìn hay không?
Hỏa Hoàng mặt lộ vẻ hiền lành nói, lại không mảy may có chút khí tức cuồng bạo nào.
Quan Tiểu Thất do dự một chút vẫn gật đầu, Cửu Phẩm Chiến Hồn Trục Nhật Cung lơ lửng đỉnh đầu, kim quang chói mắt, giống như một vòng liệt nhật, chói mắt vô cùng.
- Thực sự là Cửu Phẩm Chiến Hồn, là Chiến Hồn Trục Nhật Cung công kích từ xa. Quan Tiểu Thất đúng không, ngươi có nguyện bái ta làm sư?
Hỏa Hoàng một mặt kích động nhìn Quan Tiểu Thất, như nhặt được chí bảo.
Kiếm Hoàng cùng Hoa Hoàng hai người không nói, tựa như bọn hắn xem ra, Quan Tiểu Thất thích hợp nhất làm đồ đệ Hỏa Hoàng.
- Ta đã có sư tôn, mặc dù hắn không thừa nhận ta làm đồ đệ.
Quan Tiểu Thất lộ ra một tia buồn bực.
Hỏa Hoàng nghe được nửa câu trước, trong lòng chợt lạnh, thế nhưng là nghe được nửa câu sau, lại trở nên kích động, vội vàng nói:
- Làm đồ đệ của ta, ta sẽ đem mọi thứ dạy cho ngươi, như thế nào?
- Thực?
Quan Tiểu Thất con mắt quay tít, sau khi đột phá Chiến Vương cảnh, cơ hồ đều dựa vào một mình hắn tìm tòi, đột phá có chút chậm chạp, nếu có người chỉ đạo, hiện tại hắn làm sao có thể chỉ là Chiến Vương cảnh hậu kỳ.
- Không được, nếu như ta làm đồ đệ ngươi, hắn khả năng cả một đời đều sẽ không thu ta làm đồ đệ.
Quan Tiểu Thất lại vội vàng lắc đầu nói.
Sắc mặt Hỏa Hoàng co lại, ta dù sao cũng là Nội Viện Hoàng Giả Chiến Hồn Học Viện a, cầu ngươi làm đồ đệ ngươi không nguyện ý, ngươi ngược lại hay rồi, nằm mơ cũng muốn trở thành đồ đệ người khác.
Người với người ở giữa chênh lệch làm sao lớn như vậy chứ?
Bốn phía tu sĩ cũng lộ ra vẻ cổ quái, không ít người trong mắt đều là hâm mộ ghen ghét, thế nhưng lại không thể làm gì. Ai bảo hắn nắm giữ Cửu Phẩm Chiến Hồn đây, rất có thể trở thành Chiến Thánh, bọn hắn có thể so sánh như thế nào.
Hỏa Hoàng cưỡng ép bản thân bình tĩnh xuống, nói:
- Ngươi chỉ nói là khả năng, coi như ngươi trở thành đồ đệ của ta, hắn cũng chưa chắc không nguyện ý. Huống chi có ta chỉ điểm, ngươi có thể càng nhanh đột phá, có lẽ có thể được hắn tán thành?
Hỏa Hoàng rất muốn quất chính mình một bạt tai, nói nói cái gì đây. Bản thân vậy mà lại cố gắng dạy đồ đệ mình đi bái người khác làm thầy?
Chỉ là nghĩ đến Quan Tiểu Thất có Cửu Phẩm Chiến Hồn, hắn vẫn khẽ cắn môi, dù là Quan Tiểu Thất sau này bái người khác làm thấy, chỉ cần còn nhận hắn làm sư tôn thì liền có thể.
- Nếu như vậy mà nói, vậy thì tốt, bất quá ta nghe nói hơn một tháng sau, Chiến Hồn Học Viện có cái khảo hạch, chờ ta thông qua khảo hạch mới bái ngươi làm sư đi. Bằng không hắn sẽ không thừa nhận ta, hơn nữa, ta cũng sẽ không nhìn nổi bản thân.
Quan Tiểu Thất thập phần chân thành nói.
- Ha ha, tốt, tiểu tử ngươi rất hợp khẩu vị ta, việc kia liền quyết định như thế đi.
Hỏa Hoàng cười ha ha một tiếng, hắn cũng ghét nhất cho người ta thương lượng. Chỉ là nghĩ đến Cửu Phẩm Chiến Hồn của Quan Tiểu Thất, hắn liền nhẫn.
Không nghĩ tới Quan Tiểu Thất vậy mà có ý nghĩ như thế, muốn bản thân thông qua khảo hạch.
Bất quá theo Hỏa Hoàng, tất cả đã không còn trọng yếu, chỉ cần Quan Tiểu Thất nguyện ý bái hắn làm thầy là tốt rồi.
- Hỏa Lão, lần này ngươi nhặt được bảo vật rồi.
Kiếm Hoàng đột nhiên nói khẽ, thanh âm trực tiếp truyền vào lỗ tai Hỏa Hoàng.
- Cửu Phẩm Chiến Hồn đúng không?
Hỏa Hoàng không thèm mảy may che giấu nội tâm kích động.
- Không phải, nếu như ta đoán không sai, hắn có một khỏa Xích Tử Chi Tâm.
Kiếm Hoàng lắc đầu, ngưng tiếng nói:
- Đây có lẽ là Thiên Ý, nắm giữ Cửu Phẩm Trục Nhật Cung, tăng thêm Xích Tử Chi Tâm, đây là thiên sinh cung tiễn thủ!
- A?
Hỏa Hoàng hơi kinh hãi, sau đó vội vàng nói:
- Việc này ngươi biết ta biết, ngàn vạn không thể nói cho người thứ ba biết rõ.
- Yên tâm, huống chi ta cũng chỉ là suy đoán mà thôi, còn có rất nhiều ánh mắt âm thầm nhìn chằm chằm đây. Chỉ là ngại thân phận chúng ta, lúc này mới không cùng chúng ta đoạt mà thôi.
Kiếm Hoàng gật đầu cười nói.
Cũng đúng lúc này, toàn thân Tiêu Phàm tỏa ra một cỗ khí thế ngút trời, khí thế chợt lóe lên rồi biến mất, sau đó trong nháy mắt vững chắc xuống.
Tiêu Phàm vẫn như cũ xếp bằng tại chỗ. Bên trong Hồn Hải, từ Hồn Lực ngưng tụ thành Vô Tận Kiếm Khí, Đao Khí, Quyền Ảnh lấp lóe, còn có vô số phong nhận sắc bén.
- Chiến Vương cảnh hậu kỳ, thực sự là niềm vui ngoài ý muốn, lĩnh ngộ Tam Trọng Đao Thế cùng Tam Trọng Quyền Thế, tất cả những thứ này còn cần phải cảm tạ Đường Nghiêu và Tần Đao.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi nói.
Hắn tự tin lấy thực lực hắn giờ phút này có thể rất nhẹ nhàng giết chết Đường Nghiêu. Đương nhiên, đối mặt với Chiến Hoàng trung kỳ, hắn vẫn không dám khinh thường.
Mặc dù giết chết Tần Đao, nhưng cũng là ngoài ý muốn. Nếu như gặp lại Chiến Hoàng trung kỳ, dù hiện tại đột phá, Tiêu Phàm cũng không cho rằng mình sẽ là đối thủ của hắn.
Khó trách Hỏa Hoàng bọn hắn không tin Tiêu Phàm có thể chém giết Chiến Hoàng trung kỳ.
- Đáng tiếc, Phong Thế một mực dừng lại ở Đệ Nhị Trọng, còn cần tiếp tục lĩnh ngộ.
Tiêu Phàm hít sâu, bỗng nhiên mở hai mắt, trong mắt hắn có đạo quang kiếm cuồng bạo lấp lóe.
Phong Thế và Kiếm Thế, Đao Thế cùng Quyền Thế khác biệt, sau ba loại Thế, có thể dùng kiếm, đao cùng nắm đấm diễn luyện chiến kỹ chậm rãi lĩnh ngộ, cũng có thể lĩnh ngộ trong chiến đấu.
Nhưng Phong Thế, chỉ có bản thân cảm ngộ huyền diệu của gió mới có thể lĩnh hội.
- Công tử (Tiêu huynh)!
Phong Lang, Quan Tiểu Thất cùng Tiểu Kim, còn có Trần Phong vội vàng đi qua, trên mặt lộ ra vẻ kích động.
- Trần Phong, đa tạ.
Tiêu Phàm hơi chắp tay nói. Mặc dù Trần Phong không có quá nhiều tác dụng, nhưng hắn dám thay bản thân ngăn Chiến Vương cường giả đỉnh phong cũng đủ để cho Tiêu Phàm hắn cảm kích.
- Ta cũng không có tác dụng gì.
Trần Phong xấu hổ cười cười, khóe miệng của hắn còn có từng tia máu tươi.
- Chúc mừng Quan huynh.
Tiêu Phàm lại cười cười nói, về phần Phong Lang cùng Tiểu Kim, hắn liền không có nói thêm cái gì. Dù sao bọn hắn là huynh đệ Tiêu Phàm, nói tạ ơn cũng quá khách khí.
Trên mặt Hỏa Hoàng lộ ra một tia tiếu dung, tiểu tử này thực biết nói chuyện.
Cuối cùng, Tiêu Phàm lại quay người nhìn về phía Lâu Ngạo Thiên, trịnh trọng thi lễ nói:
- Đa tạ!
- Không cần cám ơn ta, ta có thể lĩnh ngộ Kiếm Ý, còn nhờ một kiếm của ngươi.
Lâu Ngạo Thiên con ngươi thập phần bình tĩnh, sắc mặt không hề bận tâm, nghe nói như thế, đám người lộ ra vẻ kinh dị.
Tiêu Phàm không hiểu ra sao, bất quá Lâu Ngạo Thiên cũng căn bản không có ý tứ giải thích, hắn cũng đành đến đây thôi.
Ngược lại Kiếm Hoàng, lại động linh cơ một cái, nhìn Tiêu Phàm nói:
- Tiêu Phàm đúng không, ngươi có nguyện bái ta làm thầy?