Loại kiếm khí sát phạt này cực kỳ đáng sợ.
Tiêu Phàm dường như sinh ra là để sát phạt, hôm nay mới chính thức mở ra con đường sát phạt của hắn.
Sắc mặt Bạch Vô Thường khó coi đến cực hạn, hắn từng kiếm một vung ra, nhưng căn bản đều không đến gần thân Tiêu Phàm được. Lúc này hắn mới ý thức được, Tiêu Phàm khủng bố cỡ nào.
Trong mắt Tiêu Phàm phong mang nhấp nháy, lăng lệ vô cùng.
Đứng ở đó phảng phất như đạo sát phạt chân chính. Hắn bị thương rất nặng, sắc mặt cũng ngày càng trắng bệch, nhưng hắn không bận tâm, tinh thần đắm chìm trong lĩnh ngộ Sát Thế.
Những ngày qua, đi tới Chiến Hồn Đại Lục, tất cả những thứ Tiêu Phàm trải qua đều đang bức hắn nhất định phải đi đến con đường sát phạt.
Hắn không giết người, người muốn giết hắn, chỉ có lấy sát để ngăn sát, giết cả càn khôn bao la, giết cho long trời lở đất.
- Hồng Trần Sát!
Tiêu Phàm xuất kiếm, quang vũ đầy trời huy hoàng, sát khí thực chất hóa dày đặc hư không, Tu La Kiếm tựa như cũng có xúc động, kiếm thể màu trắng, bắt đầu chậm rãi biến đỏ, giống như tưới máu tươi mà thành.
Tàn ảnh trong Luyện Tâm Tháp từng nói qua, Tu La nhất mạch đều là trưởng thành trong sát phạt, đây là một con đường không có lối về.
Không ở việc quật khởi bên trong sát phạt, mà ở việc diệt vong bên trong sát phạt.
- Quỷ Ảnh!
Bạch Vô Thường nổi giận gầm lên một tiếng, hư không nhẹ nhàng chấn động, từng đạo kiếm khí lăng lệ quét sạch, hư không nổi lên từng cơn sóng gợn, kiếm khí kia vô cùng quỷ dị, căn bản dùng mắt thường không thể bắt được.
Chỉ có thể cảm ứng Hồn Lực lay động bốn phía, mới có thể cảm thấy được kiếm khí lăng lệ kia.
Phốc phốc!
Hai người toàn thân tơ máu bay vụt ra, kiếm khí cắt vào da thịt hai người, đây hoàn toàn là một loại đấu pháp đồng quy vu tận.
Bạch Vô Thường mắt lộ ra hung quang, hắn sớm đã quên mất thù của đại ca hắn mà chỉ muốn giết chết Tiêu Phàm, hắn từ trên người Tiêu Phàm cảm nhận được một cảm giác nguy cơ cường đại.
Lần này nếu giết không chết Tiêu Phàm, về sau chắc chắn bị Tiêu Phàm giết chết, bởi vì đến hiện tại, đến thân phận chân thực của Tiêu Phàm hắn còn không biết.
Đồng thời, Tiêu Phàm cũng thế, hắn lĩnh ngộ được tứ trọng Sát Thế, dường như đụng chạm đến bên giới của Ý, hắn không muốn bỏ qua cơ hội lần này.
Một khi lĩnh ngộ Ý, con đường đột phá Chiến Hoàng cảnh chắc chắn thông suốt.
Hai người cấp tốc va chạm tại hư không, từng tiếng kiếm bén nhọn reo vang vọng khắp nơi, ánh lửa chớp động trên không, vẫn may nơi này không phải Ly Hỏa Đế Đô, bằng không khẳng định có rất nhiều người vây xem.
Ngay tại thời điểm này, một cửa thành của Ly Hỏa Đế Đô, dưới chân tường thành, một lão khất cái lôi thôi đột nhiên kinh ngạc ngồi lên, ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời.
- Sát Ý thật đáng sợ!
Lão khất cái day day sợi tóc hoa râm ở thái dương, nhìn về phương xa, trong mắt lóe lên một sợi tinh quang.
Hắn dáng người khô gầy, y phục trên người rách nát không chịu nổi, tóc không biết bao lâu chưa gội, kết thành từng khối u cục, trên người càng tràn ngập một mùi thối khó ngửi.
Sau một khắc, thân ảnh lão khất cái bỗng biến mất tại chỗ, tựa như cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện.
Trong dãy núi, Tiêu Phàm cùng Bạch Vô Thường giết tới phát cuồng, hai người toàn thân nhuốm máu, cơ hồ không có bất kỳ chỗ nào nguyên vẹn, nhiều chỗ lộ ra xương trắng.
Hai người đều giống như quên thời gian, không mệt mỏi chút nào, một trận chiến này, chiến tràn ngập thống khoái.
Tiêu Phàm đang không ngừng tiến bộ, Bạch Vô Thường cũng ở đây tiến bộ, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, trong nháy mắt liền có thể vung ra tầm mười kiếm, trong Kiếm Ý Nhanh, hắn âm thầm có cảm giác muốn đột phá.
Sát khí quanh thân Tiêu Phàm ngày càng cuồng bạo, kiếm hắn rất chậm, hơn nữa không có bất kỳ chút xinh đẹp hoa mỹ nào, nhưng mà mỗi một kiếm đều cực kỳ chí mạng.
Phong Thế hoà vào trong kiếm, trước mắt hắn sáng tỏ thông suốt, hóa ra mỗi một loại Thế, đều không phải tồn tại đơn độc mà là có thể dung hợp lẫn nhau.
Lúc Hồng Trần Sát cùng Phong Thế Nhị Trọng dung hợp ở cùng một chỗ, Tiêu Phàm phát hiện uy lực một kiếm này gia tăng thêm mấy lần.
Hồng Trần Sát vốn là chiêu kiếm lúc hắn lĩnh ngộ Nhị Trọng Kiếm Thế tự ngộ ra. Hắn đối với điều này rất có cảm giác giác ngộ sâu sắc, so với học được chiến kỹ khác còn cường đại hơn nhiều.
- Hay cho một U Linh, nếu như không phải ta đột phá Chiến Hoàng mới tới tìm ngươi, có lẽ đã trở thành vong hồn dưới kiếm ngươi. Thực lực ngươi, đáng để ta liều chết sử dụng một kiếm mạnh nhất.
Bạch Vô Thường nhe răng cười, liếm liếm máu tươi khóe miệng, nhìn qua vô cùng tà ác.
Tiêu Phàm trầm mặc không nói, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, Tu La Kiếm trong tay chậm rãi giơ lên.
Ngay sau đó, một cỗ khí khắc nghiệt từ trên người Tiêu Phàm tràn ngập ra, từng cơn sóng gợn khuếch tán ra, kiếm hải sắc bén bốc lên, gào thét.
- Quỷ Khiếu Thiên Địa!
Bạch Vô Thường cảm giác được tình huống có chút không thích hợp, không dám cho Tiêu Phàm quá nhiều thời gian, Tiêu Phàm trưởng thành thực sự quá nhanh, khiến hắn cảm giác được sợ hãi.
Một kiếm theo hắn vung ra, bầu trời hắc ám càng thêm đen kịt vô cùng, một chút tia sáng còn sót lại cũng bị hút vào trong đó, không khí đều bị ép lại, biến thành một khu vực chân không.
Con ngươi Tiêu Phàm tạm thời mù, Hồn Lực phóng thích cũng bị một loại lực lượng vô hình quấy đến vỡ nát.
- Đệ Tam Thức, Thiên Địa Tiêu Sát!
Có điều, Tiêu Phàm không chút mảy may e ngại, Tu La Kiếm trong tay múa nhẹ, Kiếm Hải đột nhiên bắt đầu cuồng bạo, quét sạch về bốn phương tám hướng.
Vô số kiếm khí thực chất hóa chậm rãi hiển lộ ra, ngưng tụ thành kiếm mang màu trắng. Từ xa nhìn lại, giống như hàng trăm vạn kiếm khí từ trên người Tiêu Phàm tản ra.
Giữa thiên địa lần nữa sáng lên, kiếm khí hắc ám kia không ngừng vỡ nát, cùng kiếm khí màu trắng đâm vào cùng một chỗ.
Kiếm khí màu trắng nổ tung, nhưng lại không biến mất mà là biến thành vô số kiếm khí nhỏ bé vòng qua kiếm khí màu đen, sau đó lại ngưng tụ ở cùng một chỗ, bắn tới Bạch Vô Thường.
Đồng thời, ở trong kiếm khí màu trắng kia, một đạo ánh sáng sắc bén màu đen to lớn gào thét ra, xông thẳng đến Tiêu Phàm.
Ba ba ~
Kiếm khí gợn sóng liên tiếp nổ nát vụn, hư không cũng bắt đầu bị chôn vùi, đỉnh núi phía dưới trực tiếp bị xốc lên, đất đá bắn ra bốn phía, bụi bặm tràn ngập, che khuất cả mảnh trời.
Mấy khắc sau, trời đất rốt cục yên tĩnh lại, kiếm khí màu trắng cùng kiếm khí màu đen đều biến mất, xuyên thấu qua tia sáng lờ mờ có thể nhìn thấy hai đạo thân ảnh lăng không.
- Ngươi là ai?
Bạch Vô Thường mở miệng, ánh mắt nhìn chằm chặp Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm chậm rãi gỡ xuống mặt nạ màu đen trên mặt, lộ ra một khuôn mặt trắng bệch, nhàn nhạt phun ra hai chữ:
- Tiêu Phàm.
- Tiêu Phàm? Là ngươi!
Bạch Vô Thường lộ ra vẻ kinh ngạc, hiển nhiên, hắn cũng đã được nghe nói tên Tiêu Phàm.
Nói xong câu đó, mi tâm Bạch Vô Thường đột nhiên vỡ ra, một đạo máu tươi bắn ra, trường kiếm trong tay bay xuống, thân thể ngã quỵ xuống mặt đất.
Ken két!
Quỷ Ảnh Kiếm vỡ nát, hóa thành một đống sắt vụn rơi xuống hư không.
Phốc phốc! Đồng thời, từng đạo từng đạo kiếm khí sắc bén từ trong cơ thể Bạch Vô Thường bắn ra, đem thân thể hắn xé thành từng mảnh vỡ, hóa thành một màn mưa máu chiếu xuống hư không.
- Khụ khụ ~
Tiêu Phàm trong miệng ho ra máu, thân thể sắp không chống đỡ được nữa.
Thực lực Bạch Vô Thường, có tư cách biết tên hắn, đây là một đối thủ đáng giá được tôn trọng.
Nếu như không phải bởi vì Hắc Vô Thường chết ở trong tay hắn, Bạch Vô Thường chỉ có thể trở thành địch nhân của hắn, Tiêu Phàm cũng không muốn giết chết hắn.
- Kiếm Ý: Nhanh, đúng thực sự là đáng sợ.
Tiêu Phàm đau thương cười một tiếng. Ngực hắn bị một kiếm xuyên thủng, máu tươi dâng trào, nếu như không phải bởi vì một kiếm kia hơi lệch một chút, người chết chính là hắn.
Nhìn thấy Bạch Vô Thường hóa thành mưa máu, sợi ý chí cuối cùng kia của Tiêu Phàm cũng chầm chậm biến mất, một loại đau đớn tê tâm liệt phế đánh lên đầu óc hắn.
Toàn bộ thân thể mềm nhũn, trực tiếp hướng về mặt đất rơi xuống.
MềuSiuBự - Lục Đạo -