Chương 157: Cắn.\n

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau


Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 157: Cắn.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Tuy rằng đêm qua An Nam Tú ngủ rất ngon, nhưng thời gian ngủ không dài, buổi chiều đang muốn ngủ ngon, mơ mơ màng màng cảm giác ngực bị đè lên, không kiên nhẫn tỉnh lại.
Mái tóc dài trên đầu của cô rối tung, bờ vai lộ ra ngoài mền, hô hấp thật sâu, bộ ngực tinh sảo phập phồng, cái cổ thon dài giãy dụa, con ngươi mông lung mở ra, An Nam Tú cũng cảm giác được loại hương vị quen thuộc.
- Nằm mơ sao?
Rất lớn rất lớn, hơi thở của Lý Lộ Từ có thể dễ dàng ôm An Nam Tú vào trong ngực, tiếng hít thở trầm trọng của hắn, cánh tay tráng kiện, tiếng tim đập mạnh mẽ, không có chỗ nào mà không phải là thói quen của An Nam Tú.
Nằm mơ, nằm mơ cũng muốn Lý Lộ Từ khôi phục nguyên dạng sao? Hôm nay An Nam Tú chỉkhông muốn Lý Lộ Từ đi làm thôi, đã lâu không có chơi cùng An Nam Tú cả ngày.
Vì vậy An Nam Tú lại nhắm mắt lại, nhưng cảm giác ngực bị đè ép càng thêm rõ ràng.
An Nam Tú mở to mắt lần nữa, nghiêng đầu lại, Lý Lộ Từ cuối cùng cũng không còn là đứa trẻ.

Trên gương mặt An Nam Tú hiện ra sự vui vẻ, thích nhất Lý Lộ Từ hiện tại, nhưng đáng tiếc là không thể tùy tiện đánh cái mông của hắn, hiện tại Lý Lộ Từ đã biết An Nam Tú là người đánh mông.
Sau đó An Nam Tú cảm giác được trên ngực truyền đến cảm giác gì dó, Lý Lộ Từ đặt tay ở trên ngực của cô, bàn tay ôm lấy, con thỏ nhỏ mềm mại trắng nõn của An Nam Tú nằm ở trong tay, cảm giác tràn đầy căng căng truyền khắp mọi ngõ ngách trong lòng bàn tay của hắn, trái tim An Nam Tú có cảm giác nóng như bị phỏng, tản ra mùi sữa thơm ngọt ngào càng thêm nồng đậm.
Sau khi biết rõ chuyện gì xảy ra, trên gò má An Nam Tú nổi lên một tầng phấn đỏ ửng, trùng điệp cùng một chỗ như màu son, lan tràn xuống cổ của cô.
Lý Lộ Từ ghê tởm, thừa dịp lúc An Nam Tú ngủ, làm chuyện tình biến thái đối với cô, nếu chính mình tỉnh lại, hắn dám làm như vậy, đã sớm giật điện chết hắn. An Nam Tú nói thầm, sau đó kéo tay Lý Lộ Từ xuống bụng nhỏ mềm nhũn của mình.
Bàn tay Lý Lộ Từ sờ lên, có cảm giác đầy đặn chưa bao giờ có trong lòng bàn tay, lại di chuyển lên trên, vững vàng nắm bắt được.
An Nam Tú mở to hai mắt nhìn, chẳng lẽ hắn đã tỉnh? An Nam Tú tranh thủ thời gian bắt lấy tay Lý Lộ Từ bỏ xuống, ngồi dậy.
Lý Lộ Từ vẫn im lặng nằm như cũ, chỉ là An Nam Tú rời khỏi, hắn từ nằm nghiêng biến thành nằm ngửa, tiếp tục ngáy to ngủ.
Lý Lộ Từ không có mặc quần áo, An Nam Tú cũng không muốn ngẩn ngơ cùng hắn nhiều, bởi vì hắn làm chuyện biến thái với mình, không cẩn thận liền phun ra nọc độc.
An Nam Tú nhìn Lý Lộ Từ, nhớ tới thời điểm hắn còn là đứa trẻ, nữ nhân không biết sống chết kia lại muốn cho hắn bú sữa mẹ.
An Nam Tú nhìn nhìn, cũng có chút đỏ mặt, đôi mắt đen nhánh trong suốt nhẹ nhàng chuyển động trong hốc mắt, lông mi thật dài nháy nháy, nghĩ tới một chuyện nói không chừng rất thú vị.
An Nam Tú chạy tới cửa bên cạnh khóa lại, sau đó kéo bức màn, tất cả cửa đều đóng, trong phòng thoáng cái u ám rất nhiều.
Trở lại trên giường, An Nam Tú ngồi ở bên hông Lý Lộ Từ, tựa như bình thường cô hay khi dễ Lý Lộ Từ, do dự một chút, học bộ dạng của nữ nhân kia, vén đồ ngủ lên tới ngực, lộ ra một đôi phấn rung run run, kiều diễm như con thỏ nhỏ.
Cho nên nói thế giới này bị hủy hoại thì trẻ em dễ dàng chịu ảnh hưởng nhất, dưới tác dụng của lòng hiếu kỳ học tập hành vi của người trưởng thành, người đã trưởng thành không chú ý, vô ý thực hiện những hình ảnh tương quan, cái gọi là văn hóa, cái gọi là nghệ thuật, cũng khó trách hiện tại trẻ em trưởng thành quá sớm.
An Nam Tú chỉ là hiếu kỳ, làm một thần thuật sư dùng sức sáng tạo vì lực lượng bản nguyên, trong thế giới cấp thấp này, duy nhất làm cho cô có chút hứng thú chính là coi dân bản xứ trở thành đối tượng nghiên cứu, quan sát các loại hoạt động của bọn họ.
An Nam Tú muốn biết, hình dáng trẻ con ăn là như thế nào, tuy rằng cô không có sữa.
An Nam Tú nhìn thấy Lý Lộ Từ hoàn toàn không có động tĩnh, trông có vẻ không tùy thời tỉnh lại, chậm rãi cúi thấp thân thể, nhét điểm nhỏ vào trong miệng Lý Lộ Từ.
Điểm nhỏ vốn dĩ rất nhỏ, bị Lý Lộ Từ nắm lấy, hoặc vì bị nóng nên nở to... An Nam Tú lý giải như vậy, cho nên luc cô đút cho hắn ăn biến thành một điểm lớn.
Rất đơn giản, An Nam Tú cảm thấy nữ nhân dân bản xứ có được năng lực đặc biệt cũng không gì hơn cái này, ngẫm lại chính mình trước đó nhìn thấy một bài văn ca tụng trẻ em nuôi bằng sữa mẹ, còn cái gì "Mọi người khắp Trung Nguyên được nuôi bằng sữa mẹ", "Nữ nhân Trung Hoa dưỡng dục" các loại, rất rõ ràng đơn giản, không có gì đặc biệt hơn người.
Nhưng... Nhưng cảm giác có chút kì quái, cái cảm giác tựa như ngày đó mình và Lý Lộ Từ hôn môi, còn mãnh liệt hơn một chút, làm cho toàn thân An Nam Tú không được tự nhiên, vô cùng không được tự nhiên, mặc dù có chút thoải mái, nhưng càng nhiều chính là không quen, gò má An Nam Tú nóng bỏng như bị phỏng, tranh thủ thời gian ngẩng người lên muốn lấy điểm nhỏ ra.
Lúc này miệng của Lý Lộ Từ lại thoáng khép lại, chăm chú ngậm lấy, thân thể An Nam Tú mềm nhũn, thoáng cái ngã xuống trên người Lý Lộ Từ.
- Buông ra...buông tôi ra.
An Nam Tú dùng sức vặn tai Lý Lộ Từ.

Lý Lộ Từ nhẹ nhàng khẽ cắn, An Nam Tú lại không có khí lực, không kịp thở, tại sao có thể như vậy, dường như chính mình cơ bản không xuất ra được khí lực, thoáng cái đã bị Lý Lộ Từ chế phục.
- Làm gì vậy!
Lý Lộ Từ đã tỉnh lại, như thế nào trong miệng, trong lỗ mũi tràn đầy hương vị sữa đặc biệt có trên người của An Nam Tú? Mở mắt ra, một mảnh trắng bóng, quá sợ hãi, vội vàng phun ra.
- Lý Lộ Từ ghê tởm, anh rõ ràng là cắn tôi!
An Nam Tú chỉ cảm thấy chỗ điểm nhỏ đau nhức, như bị cắn hỏng, thừa dịp còn chiếm ưu thế địa vị, nhớ tới Lý Lộ Từ cắn mình về sau làm cho mình toàn thân vô lực, An Nam Tú cũng cúi đầu, há miệng cắn điểm nhỏ trên ngực Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ bị đau, một cái vỗ vào trên mông An Nam Tú.
- Mau đi xuống... Ai... bỏ miệng ra!
An Nam Tú không buông ra, Lý Lộ Từ lại đánh mông cô, Lý Lộ Từ không bị cô mút, nhưng dùng sức cắn như vậy, hoàn toàn chính là cảm giác đau, ngược lại không sao cả, một cái vỗ lại tiếp một cái.
Hai người giằng co, xem ai buông trước.
An Nam Tú cúi đầu cắn, ngẩng đầu nhìn Lý Lộ Từ, hi vọng từ trên mặt hắn nhìn thấy biểu lộ đau đớn.
Lý Lộ Từ mặt không biểu tình, biểu hiện bình tĩnh, bộ dạng dường như không sao cả, làm cho cô biết mình làm chuyện vô dụng, hai tay nắm mông An Nam Tú nâng lên.
Một lát sau, An Nam Tú đột nhiên buông lỏng ra, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, rời khỏi người Lý Lộ Từ, ngồi bên giường khóc.
Lý Lộ Từ xoa lồng ngực của mình, thiếu chút nữa cô cắn không còn gì, nhìn thấy bộ dạng cô dường như rất tức giận rất thương tâm.
- Không phải đâu, rõ ràng vừa rồi cô khi phụ tôi trước?
- Anh cũng không nhường tôi sao?
An Nam Tú lớn tiếng nói, nước mắt lưng tròng.
- Tôi không để ý tới anh nữa.
Thừa dịp An Nam Tú không để ý tới hắn, Lý Lộ Từ vội vàng cầm cái ly ôm lấy mình, chạy tới mặc quần áo, sao đột nhiên trở thành lớn, không phải An Nam Tú nói ngày mai mới có thể khôi phục sao? Nhưng có thể sớm khôi phục đương nhiên tốt hơn.
Nhớ tới tình cảnh vừa rồi, Lý Lộ Từ không khỏi có chút miệng lưỡi khô khốc, liếm liếm môi, dường như còn có thể nhấm nháp cái mùi sữa thơm đến mê người, hầu kết Lý Lộ Từ nhảy lên vài cái, trong tâm loáng thoáng cảm giác được bất an, đây cũng không phải là cái trò chơi vũ nhục nhau gì, vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chính mình trong lúc vô tình làm ra chuyện như vậy đối với An Nam Tú, chính là hai người cùng nằm với nhau, thân thể kích thích tự nhiên phản ứng?
Vô luận là loại nào, đều nhắc nhở lấy Lý Lộ Từ, tâm tính của An Nam Tú chính là cô bé, hắn cũng không có ý niệm biến thái trong đầu, nhưng thân thể của cô, thân thể của cô bé mười bốn tuổi đã làm cho Lý Lộ Từ cảm giác đỏ mặt tim đập dồn dập.
Có lẽ không nên thân mật như vậy? Nhưng Lý Lộ Từ không nỡ, bất kể là xuất phát từ yêu thích,, trên thế giới này chính là người mà cô tín nhiệm dựa vào duy nhất, giúp cô không phải tiếp tục cô độc tịch mịch, Lý Lộ Từ cũng không thể cố ý làm cô bất hòa.
Trong lúc đó thật sự tận lực bảo trì quan hệ của hai người thành công chúa và người hầu sao? Sự thật như vậy cũng không đủ, cơ bản hắn cũng không có tự giác làm quan hầu, hiện tại hắn chiếu cố An Nam Tú thuần túy xuất phát từ một loại trách nhiệm tự giác. Hoặc là do rất nhiều nguyên nhân cùng nghĩa vụ, Lý Lộ Từ hẳn là chiếu cố tốt An Nam Tú, nhưng hắn thật sự bằng lòng chiếu cố cho An Nam Tú, nhưng chỉ là tâm nguyện bên trong nội tâm vui mừng, hắn yêu thích cô bé càn quấy giận dỗi này, một khi rời khỏi hắn, hắn sẽ không yên lòng.

Không có quan hệ tình yêu cùng chuyện tình biến thái, vẻn vẹn chính là cảm tình ấm áp tự nhiên giữa người với người mà thôi.
Ít nhất từ nay về sau loại chuyện trần truồng ôm nhau cùng một chỗ, tuyệt không có thể phát sinh lần nữa, không vì người khác không biết mà hắn có thể làm như vậy. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ có bạn gái, sẽ có vợ, cô ấy nhìn thấy Lý Lộ Từ nuông chiều An Nam Tú nhưng sẽ không nói cái gì, nhưng cũng không thể tiếp nhận chuyện hắn trần truồng ôm một cô gái khác, cho dù cô là hai mươi bốn tuổi hay mười bốn tuổi, đều không thích hợp.
Lý Lộ Từ ra khỏi phòng, An Nam Tú vẫn ngồi ở trên giường nghiêng đầu, đầu vai nhẹ nhàng run, xoay đầu lại trừng mắt liếc Lý Lộ Từ, lại nghiêng đầu đi.
Cô bé chỉ mặc váy ngủ, chân nhỏ mảnh khảnh đan vào cùng một chỗ, Lý Lộ Từ đi qua, cầm hai chân của cô bỏ vào trong chăn.
- Sao tôi lại khôi phục nguyên dạng rồi?
Lý Lộ Từ cảm thấy có chút không được tự nhiên, tìm chủ đề phù hợp nói chuyện.
- Hiệu quả thần thuật của tôi quá yếu, thân thể của anh càng ngày càng cường tráng, sức chống cự đối với thần thuật gia tăng, nên mau chóng khôi phục.
An Nam Tú giải thích nói.
- Đừng hỏi tôi, tôi sẽ không để ý anh.
- Vừa rồi ta làm chuyện gì sao?
Lý Lộ Từ hỏi dò.
- Trừ chuyện cô cắn tôi ra, tôi đánh mông nhỏ của cô, còn có nguyên nhân khác sao?
- Còn cần nguyên nhân khác sao? Anh đánh tôi mười tám cái, nhiều hơn so với tôi đánh anh!
An Nam Tú nổi giận đùng đùng nhìn Lý Lộ Từ.
- Không cần tích cực như vậy, thời điểm tôi bị cô đánh, tôi cũng không có khóc.
Lý Lộ Từ thật không ngờ cô lại có thể nhớ kỹ vài cái, xem ra thù này đã kết.
Toái Càn Khôn


Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]