Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 178 : cơ hội và nói dối.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Lý Lộ Từ toàn thân cứng đờ, đột nhiên ôm chặt lấy An Nam Tú, An Nam Tú không phải nói cho vui , không phải đùa giỡn, cô ấy nói thật.
Nếu An Nam Tú đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời hắn …
Hắn không cần ngày nào cũng phải dậy sớm, không phải đúng giờ gọi cô ấy dậy.
Hắn không cần phải hễ về tới nhà thì nghe cô lớn tiếng la đói bụng quá rồi, Lý Lộ Từ muốn đói chết cô, nên mới cố ý về trễ như vậy.
Hắn không cần phải tiếc nuối mỗi khi cô thiêu hủy áo của hắn, phá hư những đồ điện trong nhà, lãng phí tiền của hắn.
Hắn không cần đếm xem trong tủ lạnh còn bao nhiêu chai sữa, khống chế số lượng kem đường còn lại trong tủ lạnh.
Hắn càng không cần phải ôm lấy cô, vắt hết óc suy nghĩ xem nên nói những gì để dỗ cô ngủ.
Hắn càng không phải lo lắng đêm hôm khuya khoắt bị gọi dậy để chơi cùng cô.
Đương nhiên, hắn càng không bao giờ bị điện giật toàn thân, càng không bao giờ bị cô lớn tiếng chỉ trỏ: Mau làm những sự việc biến thái cho tôitôi xem!
Hắn có thể tiếp tục cuộc sống độc thân của mình, không cần phải lo nghĩ buổi sáng bị cô làm ồn đến không ngủ được mà buổi tối không chơi game suốt đêm nữa.
Hắn có thể có phòng riêng của mình, tuy cùng em gái sống chung, không có nhiều điều phải chú trọng, nhưng chung quy nam nữ cũng có sự khác biệt , hắn không cần phải chú ý cẩn thận rồi.
Hắn có thể cùng bạn bè đi chơi bất cứ lúc nào, về nhà trễ chút cũng không có vấn đề gì, không cần phải cố gắng về nhà sớm để chuẩn bị bữa cơm tối cho cô.
Thời gian hắn được ở cùng An Tri Thủy sẽ nhiều hơn, bởi vì An Nam Tú luôn nổi máu ghen, hắn nhất định phải giảm bớt khả năng An Nam Tú biết được việc hắn và An Tri Thủy ở cùng một chỗ.
Giữa hắn và em gái sẽ không có bí mật nào nữa.
Chính vì vậy, nếu An Nam Tú rời khỏi, cuộc sống của Lý Lộ Từ sẽ an nhàn như vậy, khôi phục lại như bình thường, nghe ra có vẻ không đến nỗi tệ.
Nhưng nếu như không có An Nam Tú, lòng của Lý Lộ Từ sẽ trống rỗng, hắn sẽ tiếp tục tham gia những hoạt động COSPLAY, sau đó trên con đường về nhà luôn nhìn đông ngó tây.
Hắn sẽ ngồi ở ban công, giống An Nam Tú vậy nhìn ngắm bầu trời xanh kia.
Hắn sẽ ôm lấy con kiến Bá Vương Long ngây người ra, bởi vì cô luôn ôm lấy nó, đều có cảm giác cảm cảm ngọt ngào của cô, giống như lúc cô vẫn còn đang ở bên cạnh hắn vậy.
Hắn sẽ vô tình chuẩn bị sẵn bữa cơm cho ba người ăn, sáu đó đi gõ cửa phòng của An Nam Tú, ngơ ngẩn nhìn vào căn phòng đã không còn cô, có lẽ sẽ duy trì nguyên dạng của căn phòng, thực tế hắn sẽ không đi vào, nói không chừng cô sẽ đột nhiên quay lại, như vậy hắn sẽ không phải phiền phức chuẩn bị phòng cho cô nữa.
Hắn sẽ đột nhiên thích xem bộ phim Hoàn Châu Cách Cách, nói không chừng còn xem bộ phim Dòng Sông Ly Biệt , còn tiếp tục xem bộ phim Tây Du Ký, tin chắc Hầu Ca chính là con khỉ trong Thiên Vân Thần Cảnh.
Hắn sẽ dừng chân khi nhìn thấy cây mít, nói với người bên cạnh, đây là cây sinh mạng, kỳ thật trái của nó sẽ chạy ra một đứa bé, người khác sẽ cười hắn nói nhảm, nhưng hắn sẽ tin những gì mình đã nói.
Có lẽ thời gian càng nhiều, chỉ có giữ lấy chiếc điện thoại di động, nhìn những bức ảnh không nhiều lắm của An Nam Tú, khóe miệng lộ ra nụ cười ấm áp, sau đó trong lòng lại càng trống rỗng, nhưng làm sao cũng không điền đầy được.
- Không được.
Lý Lộ Từ ôm chặt lấy An Nam Tú.
- Đừng rời khỏi.
An Nam Tú nhìn Lý Lộ Từ, nhìn ánh mắt kinh hoàng, sợ hãi, khẩn trương của hắn, An Nam Tú chưa từng thấy qua trong mắt hắn lại có nhiều cảm xúc đến thế, cho dù là hắn tôi bị cô xối nước lên đầu, phản ứng mãnh liệt sau khi ăn quả Trường sinh, hắn cũng không có dáng vẻ như vậy.
- Vì sao?
An Nam Tú rất nghi ngờ, giờ tôiy sờ trán của Lý Lộ Từ.
Da hắn đương nhiên không mịn như da của con gái, lòng bàn tôiy của An Nam Tú có cảm giác thô ráp, nhưng làm cho lòng cô lại có cảm giác rung động, khiến cô nghĩ đến ngày tháng khi cô một mình ngồi bên bờ hồ, hướng tới hồ nước yên bình mà cô đã làm mất hạt trân châu.
Lý Lộ Từ cúi đầu nhìn cô, tim đập rất nhanh, giống như lần cô lén chạy vào nhìn nhật ký của hắn, hai người đùa giỡn với nhau, hắn ngã lên người cô, hắn và cô cách rất gần nhau, nhìn thấy mặt cô rất rõ, thiếu nữ trước mắt lại đẹp như vậy, khi cô yên lặng lộ ra dáng vẻ ưu buồn, tiếc nuối không giống thường ngày, đều khiến Lý Lộ Từ quên đi tuổi của cô, dường như đang nhìn một người xa lạ, nhưng lại là người con gái mà hắn cực kỳ yêu thích, nhưng không phải cảm giác yêu đương, chỉ có điều vừa gặp đã thương, ngừng thở, khi hai người nhìn nhau hắn cảm nhận chính mình chìm đắm trong mắt cô.
- Tôi đã quên rồi, bởi vì có công chúa điện hạ, cho nên mới có quan tùy tùng. Nếu không có công chúa điện hạ, quan tùy tùng còn có ý nghĩa tồn tại sao?
Không có ai đồng ý cả đời phải làm nô lệ, nhưng chăm sóc An Nam Tú , việc này Lý Lộ Từ sẵn lòng làm tiếp.
Anh vẫn là anh trai, anh vẫn là người bạn tốt, ý nghĩa tồn tại của anh còn rất nhiều.
Ngữ điệu của An Nam Tú rất chua chát, rõ ràng Lý Lộ Từ là của riêng mình cô, tại sao phải có Lý Bán Trang, chỉ có một mình An Nam Tú không được sao?
- Vẫn còn đang ghen sao?
Tâm trạng khẩn trương của Lý Lộ Từ đã thả lỏng một chút, nỗi lo lắng và sợ hãi của hắn càng nhiều lài đột nhiên ý thức được việc An Nam Tú rời khỏi sẽ tạo nên sự đả kích và tồn thương, nhưng hắn vẫn ôm lấy cô, cô vẫn không thể lập tức rời khỏi, chỉ cần hắn không tiếp tục gây tổn thương cô, đột nhiên nảy sinh trong lòng cô cảm giác khó chịu và đau đớn, Lý Lộ Từ tin cô vẫn sẽ là công chúa điện hạ của hắn, nơi nào cũng sẽ không đi.
Tôi là công chúa, tôi là tương lai của Thiên Vân Đế Quốc, tôi là niềm vinh dự của An Nam hoàng thất. Tôi làm sao vì dân đen như anh mà đánh ghen?
An Nam Tú là vị công chúa kiêu ngạo, cô xoay người đi, quật cường không nhìn Lý Lộ Từ, càng ngày càng cảm thấy uất ức.
- Vậy tại cô đột nhiên nói muốn về Thiên Vân Thần Cảnh?
Lý Lộ Từ đến bây giờ vẫn không hiểu được vấn đề này, không chỉ là người con gái đang yêu sẽ ghen tuông, tính độc chiếm của người con gái bùng nổ, thì sự ghen tuông càng gay gắt.
- Đây là vấn đề của anh, tôi tại sao phải nói với anh.
Hắn tuy không phản ứng lại, còn không biết vấn đề của mình tồn tại ở đâu, lòng của An Nam Tú tức đến nỗi rung lên, nếu không phải vừa rồi trong nháy mắt cảm giác hắn ôm chặt lấy cô, cảm giác không nỡ để cô rời đi, cô bây giờ khẳng định càng kiên quyết muốn rời khỏi.
Lý Lộ Từ lo lắng suy nghĩ, vừa rồi chính mình rốt cuộc đã làm gì khiến khiến người người oán trách? Lý Lộ Từ bắt đầu cân nhắc cẩn thận.
Trước khi An Nam Tú nói muốn rời khỏi, bản thân và cô ấy đã nói những gì?
“Nếu tôi thật sự có ý bất kính cô, tôi sẽ không tùy tiện ôm cô, có biết không?”
Lý Lộ Từ cảm thấy vấn đề nhất định xuất phát từ câu nói này, bởi bì ở câu nói trước, An Nam Tú vẫn giống bình thường nũng nịu muốn hắn ôm cô.
Nhưng câu nói này sai ở đâu?
Có biết không? Ba chữ này đâu có vấn đề gì.
Tôi sẽ không tùy tiện ôm cô… chẳng lẽ câu nói này có thể khiến An Nam Tú khổ sở như vậy?
Nêu tôi thật sự có nghĩ bất kính với cô…câu nói này, câu nói này sao có thể có vấn đề?
Nhưng suy xét đến lối suy nghĩ đặc biệt của An Nam Tú, thường phải lý giải ngược, nghĩ đến việc cô nhiều lần nói chán ghét Lý Lộ Từ làm điều bất kính đối với cô, Lý Lộ Từ giật mình, chẳng lẽ bản thân nên nói: “Tôi đối với cô có ý nghĩ bất kính, mỗi lần ôm cô, trong lòng tôi cũng có những suy nghĩ bất kính.”
Lý Lộ Từ không biết nói như vậy sẽ khiến An Nam Tú nỗi giận hay là cảm thấy hứng khởi, nhưng chính hắn nhất định sẽ sụp đổ.
- Nếu tôi thật sự có ý nghĩ bất kính với cô, tôi sẽ không tùy tiện ôm cô…câu nói này có vấn đề sao?
Lý Lộ Từ cẩn thận hỏi thăm.
Lại nghe câu nói này, miệng của An Nam Tú mím chặt, mũi nhún nhún, lại thể hiên dáng vẻ vô cùng uất ức.
Quả nhiên vấn đề là ở đây, Lý Lộ Từ xác định rồi.
- Câu nói này cô lý giải như thế nào? Nếu quả thật cô lý giải theo ý kia, khiến cô đau lòng, Lý Lộ Từ cam chịu cô đánh chửi. Nếu không phải cô lý giải theo kiểu kia, sau này cô không được đột nhiên dọa người, chúng ta đã nói cả đời ở chung với nhau, là ai kêu tôi không được cưới vợ, cả đời ở bên tôi? Không thể nói lời không giữ lấy lời.
Lý Lộ Từ thật không biết câu nói này còn có thể lý ra theo ý nghĩa nào, và cũng chỉ có An Nam Tú mới có thể lý giải ra ý tứ hám súc trong đó.
- Câu nói nào của tôi không giữ lời, dù sao cũng là lỗi của anh.
An Nam Tú quyết định cho Lý Lộ Từ một cơ hội giải thích, chỉ là đôi mày cau lại vẫn chưa thả ra, bản thân tuy không thật sự muốn cho hắn ta cơ hội, như vậy sao được, chẳng lẽ bản thân không nỡ rời khỏi hắn?
- Vậy ít nhất cô cũng phải cho tôi biết tôi sai ở đâu, câu chúa, tôi biết đây là vấn đề của tôi, xin cô chỉ điểm quan tùy tùng ngu đần của cô.
Lý Lộ Từ cũng đã phải chắp tay cầu xin cô rồi, chỉ là tay của hắn giờ không rảnh, phải ôm lấy cô, ai biết hễ thả tay, cô sẽ phù một tiếng biến mất không?
- Vậy anh nói cho tôi biết trước… anh… anh thích tôi không?
An Nam Tú mở đôi mắt, con ngươi lướt qua mặt của Lý Lộ Từ giống hình ảnh của cô thiếu nữ vội vội vàng vàng phóng qua, một tầng đỏ hồng tụ lại trên mặt cô, tay cô cố níu lấy đai áo ngủ, chỉ cần…chỉ cần hắn dám nói không thích, An Nam Tú sẽ làm điều mà cô vừa nói.
- Thích.
An Nam Tú nhắm mắt hồi hộp đợi đáp án, không ngờ hắn lập tức trả lời liền.
Không có chút do dự, không có chút chần chừ, càng không cần suy nghĩ, giống như từ này đã giấu trong lòng hắn, giấu trong miệng hắn, chỉ cần hắn mở miệng, từ này tự nhiên sẽ thốt ra.
Có một loại thích, là bản năng phản ứng, là thói quen tự nhiên, đại khái là như vậy.
- Vậy anh chứng minh cho tôi xem.
Tay của An Nam Tú thả lỏng đai lưng, ôm lấy cổ của Lý Lộ Từ, trong lòng vui mừng khôn xiết.
- Chứng minh như thế nào?
Lý Lộ Từ cảm thấy hoàn toàn không cần chứng minh, ai cũng có thể nhìn thấy hắn đặc biệt yêu thích cô gái này, làm sao An Nam Tú không cảm nhận được chứ? Chẳng lẽ là do câu nói của mình lúc nãy, khiến cô hoài nghi?
- Anh đối với tôi…làm…làm việc đó.
An Nam Tú thẹn thùng, còn có chút thất vọng, bởi Lý Lộ Từ bây giờ đang ôm cô, căn bản không có ý nghĩ muốn làm chuyện đó với cô, cô cũng đều cảm nhận được. Nếu không phải hắn kiên trì, sự thật hiện tại có thể chứng minh, hắn căn bản không thích cô, không muốn làm chuyện đó với cô.
Hắn có thể tùy ý ôm An Nam Tú, bởi vì hắn sẽ không nghĩ đến việc làm chuyện đó với cô, nhưng hắn trước giờ không tùy tiện ôm cô, chẳng lẽ không phải hắn muốn làm chuyện đó với cô? Giống như lúc hắn ôm cô chẳng có gì xảy ra, nhưng hễ nhắc đến An Tri Thủy, hắn sẽ nghĩ đến chuyện bất kính rồi, chẳng lẽ không thể chứng minh, hắn chỉ thích An Tri Thủy, căn bản không thích An Nam Tú sao!
Đây chính là logic của An Nam Tú. Đương nhiên, cô cảm thấy chính mình không sai! Nhưng cô nguyện cho Lý Lộ Từ một cơ hội giải thích, hoặc là cơ hội để gạt cô, chỉ cần khiến cô tin, cho dù là lời nói dối, An Nam Tú cũng có thể giữ lại phần kiêu ngạo của mình, tiếp tục cho rằng cô mới chính là người con gái hắn thích nhất.